Phong Tử An từ trên giường tỉnh lại đã là hơn sáu giờ, kỳ thật từ rất lâu rồi anh mới có được giấc ngủ ngon như vậy.
Khúc mắc hơn bốn năm cuối cùng cũng gỡ được. Không chỉ vậy, lần này anh thật sự lời to, vừa có vợ, lại vừa có con gái.
Giống như mua một lại được tặng miễn phí thêm một vậy.
Nằm trên giường, vết thương tuy đau, nhưng cuối cùng đáng giá, thậm chí còn cảm thấy may mắn. Đưa tay sang bên cạnh, Dương Tinh Vũ đã rời giường từ sớm, Phong Tử An giật mình vì không biết cô biến đâu mất rồi. Vội vàng
muốn bật người dậy muốn đi tìm cô, mỗi lần cô biến mất khỏi tầm mắt anh
là anh lại lo lắng, lo được lo mất.
Cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, Dương Tinh Vũ đẩy cửa đi vào. Vừa thấy Phong Tử An
định bước xuống giường, cô vội đi tới, “Anh định đi đâu đấy? Nằm trở lại giường cho em.”
Phong Tử An khựng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Anh không thấy em, định đi tìm em.”
Dương Tinh Vũ đặt một hộp cháo với cơm lên bàn, cười đáp, “Anh ở đây, Thiên Thiên cũng ở đây, em còn có thể đi đâu được?”
Phong Tử An hơi xấu hổ, “Không biết, dù sao cũng là không thấy em, anh liền
sợ. Anh chính là sợ em đi mất, không để tâm đến anh.”
Phong Tử An
là người như vậy, tính cách ngoài lạnh trong nóng, chỉ có ai tiếp xúc
quen thuộc với anh, mới thật sự hiểu rõ con người anh.
Anh đối với Dương Tinh Vũ luôn là như vậy, hèn mọn như vậy, vĩnh viễn thu móng vuốt sắc nhọn lại trước mặt cô. Chỉ có duy nhất mình cô là được loại đãi ngộ như vậy.
Cô từ lúc nhận lại anh, thì anh nhận định cô là bảo bối của anh, ai cũng đừng hòng đụng vào.
Dương Tinh Vũ có chút buồn cười mà nhìn Phong Tử An, người đàn ông này bị gì
không biết, từ lúc hai người họ nhận nhau thì anh thật sự đặc biệt dính
người, dính người cực kỳ.
“Anh là trẻ con ba tuổi đấy hả? Em chỉ đi mua cháo với cơm cho anh thôi, đi đâu được chứ?” Dương Tinh Vũ cười cười hỏi.
Phong Tử An không nói gì, chỉ hơi cúi đầu, một dạng đáng thương giống cún bị
bỏ rơi, mãi sau mới ngẩng mặt nhìn cô, thái độ rất kiên định mà nói:
“Anh mới không phải trẻ con, chỉ là anh sợ em lại rời đi thôi. Tinh Vũ,
em với con… dọn qua sống cùng anh được không?”
Sống cùng anh sao?
Dương Tinh Vũ hơi ngạc nhiên mà nhìn Phong Tử An,có chút như suy nghĩ,
ngay cả người nhà còn chưa có gặp, hai người thậm chí cũng chỉ vừa mới
nhận biết nhau, về sống chung, có phải là không hợp phép tắc cho lắm
không?
Hơn nữa nếu phải quay về Ninh Thành, chẳng phải công việc tốt đẹp hiện tại Hàn thị liền phải bỏ.
Cô thật sự có chút luyến tiếc.
Dương Tinh Vũ nhìn bộ dạng mong chờ của Phong Tử An, cô không đành lòng từ
chối, nhưng lại luyến tiếc công việc, liền nói: “Tử An, có thể cho em
suy nghĩ chút không?”
Phong Tử An sớm biết Dương Tinh Vũ nhất định sẽ nói như vậy, quả
nhiên lúc quyết định mua căn biệt thự tại tỉnh S cách Hàn thị đúng là
rất chính xác, anh nói: “Tại sao phải suy nghĩ, em xem đến cả con gái
chúng ta đều lớn vậy rồi, em cứ danh chính ngôn thuận mà về một nhà với
anh thôi.”
Dương Tinh Vũ ngối xuống cạnh giường của Thiên Thiên
mặt đối mặt với Phong Tử An, cô nói: “Nhưng mà công việc của em ở Hàn
thị, còn có Thiên Thiên cũng đang theo học ở đây, không thể lại bỏ hết
mà đến Ninh Thành.”
Cô ngừng lại một lát, cúi đầu lại nói: “Với lại, em không muốn về Ninh Thành, nơi ấy, toàn là chuyện buồn.”
Chuyện buồn? Phong Tử An chợt hiểu ra, đúng vậy, Ninh Thành đúng là nơi chứa
đầy ký ức không vui của Dương Tinh Vũ. Nhưng mà vậy thì thế nào, anh đâu có bảo cô sẽ về đó chứ, cô lại đang nghĩ lan man đi đâu rồi?
Phong Tử An cười nói: “Ai nói chúng ta sẽ về Ninh Thành sống chứ? Chúng ta sẽ ở đây. Anh cũng sẽ chuyển công tác đến đây luôn. Anh mua nhà ở đây rồi, chỉ chờ em chuyển qua với anh thôi.”
Dương Tinh Vũ kinh ngạc mà
nhìn Phong Tử An, tên đàn ông này đang đùa cô sao? Anh bị thương ở tay,
chứ đâu có bị ở đầu, làm sao lại như bị hỏng não rồi, chuyển công tác
đến đây, lại còn mua nhà luôn rồi. Thật đúng là Phong tổng muốn cái gì
là được cái đấy, nói thật là hay, trụ sở chính của Phong thị ở Ninh
Thành, anh nói đến đây là đến sao, công việc bên kia, ai có thể làm cho
anh?
“Không được, công việc của anh thì thế nào? Hơn nữa ba mẹ của anh…” Dương Tinh Vũ ấp úng, “Ba mẹ anh, sợ rằng sẽ không thích em!”
Phong Tử An đang định đáp lại, thì đúng lúc này, cánh cửa phòng lại được đẩy
vào, người bước vào chính là Tần Uyên Quân, cô đóng cửa lại, đứng tựa ở
cửa, hai tay khoanh lại trước cái vòng một đầy đặn của mình, trả lời
luôn cho Phong Tử An, “Chị dâu đẹp gái của em à, chị đừng lo vụ này nha, cậu với mợ em bao tốt tính, hai người đó ấy mà, còn đang mong tống anh
họ em đi càng xa càng tốt nha. Còn đang mong có người hốt anh ấy đi ấy
chứ!”
Dương Tinh Vũ và Phong Tử An đều có chút sửng sốt khi thấy
Tần Uyên Quân xuất hiện ở đây, hơn nữa còn nói nguyên một tràng dài như
vậy.
Phong Tử An bị Tần Uyên Quân đâm ngang, có chút ghét bỏ nhìn
con em họ này, ánh mắt liền cảnh cáo nhìn Tần Uyên Quân, rằng em thử nói thêm câu nữa xem, sẽ cho em biết tay.
Mà Dương Tinh Vũ thì sau
khi nghe Tần Uyên Quân nói vậy, liền không thể tin được lại quay sang
Phong Tử An nhìn anh, ý muốn anh giải thích một chút.
Tần Uyên Quân phì cười, liền nói: “Em không doạ nha, em chính là nói thật,
chẳng phải cậu mợ vẫn muốn anh mau lấy vợ đấy thôi, lần này thì hay rồi, hai người xem, đến con cũng đã có, còn sợ cậu mợ không đồng ý.”
Tần Uyên Quân thao thao bất tuyệt, “Với lại anh họ à, anh nói xem, mối
lương duyên của hai người… à thì có chút khúc mắc một chút, nhưng cuối
cùng cũng êm đẹp.” Cô vừa nói vừa vui vẻ mà làm cái dấu hiệu hình trái
tim bằng hai bàn tay thon nhỏ của mình, “Mà kết quả tốt này, chính là
nhờ Tần Uyên Quân em đây, hai người chính là được vị thần cupid là em vô cùng đáng yêu giúp đỡ đó nha.”
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ không hẹn mà nhìn Tần Uyên Quân, xong lại nhìn nhau, hình như có chung ý
nghĩ, Tần Uyên Quân mà là thần cupid sao?