Sau một hồi âm thanh binh khí va chạm vào nhau kết thúc. Dương Tử và Hắc lúc này người ai cũng chi chít vết thương, cũng đều chém đối phương
nhiều như nhau. Dương Tử thầm nghĩ: " Nếu cứ thế này, danh pháp của
thương và kiếm cũng sẽ sớm hết. Ta cũng không còn cơ hội thắng hắn thêm
lần nào nữa." Hắc từ từ hấp thụ hắc khí để hồi phục lại vết thương,
nhưng có vẻ như chẳng được bao nhiêu. Dương Tử lúc này đang ăn đan dược
cũng ngay lập tức nhận ra. Hắn nghĩ:" Có vẻ như hắn đã hấp thụ gần như
toàn bộ hắc khí rồi, nên mới hồi phục lâu như vậy. Bù lại hắn có sức
mạnh và tốc độ có phần nhỉnh hơn cả ta." Nghĩ xong hắn thở dài nói:
- Nghĩ cũng không nghĩ nữa! Thôn Phệ Chi Pháp!
Vết thương của hắn một hai lần cũng đều hồi phục nhanh hơn tên Hắc. Dương
Tử cũng rất nhanh chóng cầm lên Sát Thần và Tru Đế lao thẳng đến phía
của Hắc. Hắn cũng nhanh chóng sử dụng đến vài loại thương kĩ bao bọc lên Sát Thần mà ném thẳng về phía Hắc. Hắc lúc này tuy chưa hồi phục hoàn
toàn nhưng vẫn đứng lại đối mặt với đòn tấn công của Dương Tử. Hắn rút
thanh Hắc Tuyệt Kiếm ra rồi gào lên:
- Hắc Tuyệt Trảm!
Một luồng cuồng phong lớn lao ngay theo sau nhát kiếm khí đó đón đầu Sát
Thần thương của Dương Tử. Ngay lúc đó Dương Tử cũng cầm chắc Tru Đế rồi
gào lên:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Kiếm Hà!
Một dòng sông như
hiện ra, mặt nước mềm mại và trong xanh đến kì lạ. Tựa như dòng sông
trong các câu thơ người ta hay miêu tả. Nhưng không chỉ có vậy, ẩn trong dòng sông đó là kiếm khí mãnh liệt như hung thú có thế hạ sát bất cứ ai coi thường nó. Và kẻ coi thường nó là Hắc, hắn nhìn thấy chỉ có một
dòng sông đang lao đến thì chỉ cười rồi gào lên:
- Ngươi yếu đến mức đấy rồi sao?
Ngay cái lúc hắn giơ tay ra chặn lại kiếm hà, vừa chạm vào dòng nước của
kiếm hà. Tay của hắn đã trực tiếp bị kiếm khí tàn phá đến mức gần như
chẳng thể phục hồi. Hắc đau đớn rống lên từng hồi một cách vô cùng giận
dữ. Hắn nhìn Dương Tử rồi gào lên:
- Tiểu nhân bỉ ổi! Vậy mà lại chơi ám chiêu!
Dương Tử cầm thương lao đến đáp lại Hắc với vẻ hiển nhên:
- Có là tiểu nhân thì sao? Giết được ngươi thì tiểu nhân cũng chẳng có gì phải ngại!
Một cú Thiên Long Ngậm Ngọc lao đến thẳng người Hắc, hắn nhanh chóng đứng
dậy. Nén lại cơn đau, hắn chạy nhanh đến nhặt lại thanh Hắc Tuyệt Kiếm
bị đánh bay khi nhận lấy Kiếm Hà của Dương Tử. Hắn nhanh chóng cầm Hắc
Tuyệt Kiếm lên vung đến một đòn kiếm kì lạ hơn những đòn trước đó. Dương Tử lách người né tránh, hắn lập tức có mặt ở điểm Sát Thần thương lao
đến. Hắn sút thẳng vào đầu thương chuyển hướng Sát Thần lao thẳng về
phía Hắc. Ngay lúc đá xong Dương Tử dùng đến Hoan Ảnh Cước mà tức tốc
chạy đi. Chỉ chớp mắt hắn có mặt sau lưng Hắc, những quyền cước liên tục được tung ra. Hắc cũng chẳng kịp đỡ lại, vừa lúc Sát Thần thương lao
đến cắm thẳng vào ngực tên Hắc. Khiến hắn nôn ra một thứ chất lỏng rất
giống máu, hắn lại tức giận gào lên:
- Mẹ kiếp! Ahhhhhhh! Con kiến hôi chết tiệt!
Hắn rút Sát Thần thương ra rồi ném nó bay đi rất xa. Chất lỏng kia được Hắc hấp thụ ngược lại vào trong bản thân. Thương thế của hắn nhanh chóng
hồi phục, Dương Tử ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi ăn thứ đó đấy à?
Hắc tức giận đáp:
- Ta hấp thụ nó! Chảy trong cơ thể của ngươi là máu còn ta là hắc khí
thuần khiết nhất! Thứ sinh ra cùng với tia sáng đầu tiên của thế giới
này!
Dương Tử cũng chẳng có quá nhiều ngạc nhiên, thứ hắn quan
tâm bây giờ là làm sao để giết được tên kia nhanh nhất có thể. Danh kiếm và danh thương của hắn sắp hết, Cổ Luân cũng gần như đạt đến giới hạn.
Đại đạo mà hắn huyễn hoá ra cũng đang dần biết mất rồi, hắn có chút lo
lắng nghĩ:" Vậy mà còn hết sớm hơn ta dự đoán, nhưng hình thái này khiến thể lực của ta cũng có chút miễn cưỡng mới chống đỡ được.". Tuy đầu
nghĩ là thế nhưng Dương Tử vẫn mạnh miệng đáp lại:
- Vậy thì để ta cho ngươi thấy thế nào là ánh sáng mạnh mẽ nhất mà ta có!
Thu lại Sát Thần và Tru Đế, Phá Diệt Mâu lần nữa được hợp nhất. Với sức lực đang ở đỉnh cao nhất hiện tại của mình, Dương Tử lập tức thi triển đòn
Oanh Tạc Thiên Địa với sự vận chuyển của Cửu Thiên Liên Công Thân. Vòng
tròn trận pháp sau lưng Dương Tử lúc này sáng hơn bao giờ hết, hắn nhắm
mắt lại nghĩ đến từng loại đại đạo mà bao bọc nó lên cả cái trận pháp
sau lưng mình. Sau một hồi hắn mở mắt ra gào lên:
- Oanh Tạc Thiên Địa!
Dưới sự gia trì của ba ngàn đại đạo, đòn này trực tiếp đưa thế giới nơi họ
đang đứng trở thành cát bụi. Không chỉ có thế, một đòn này của Dương Tử
trực tiếp tạo ra vết rách không gian khiến các đại đao bị xung đột và nổ tung khi chúng gần nhau. Một đòn này cũng khiến cho Dương Tử gần như
cạn sạch linh khí và thể khí. Hắn nhanh chóng cầm ra đan dược mà nhai
ngấu nghiến, sau một hồi hắn khó nhọc đáp xuống một trung thiên thế giới mới. Hắn nói với một giọng điệu mệt mỏi:
- Chắc hắn chết rồi chứ nhỉ?
Phản phệ của Cửu Thiên Liên Công Thân đã ập đến, máu người có vài lít mà hắn đã liên tục nôn ra máu mấy bãi to đùng rồi. Hắc chưa chết, hắn vẫn chưa chết, khi đòn Oanh Tạc Thiên Địa của Dương Tử lao đến cũng là lúc hắc
dốc toàn lực trở về trạng thái hắc khí nhanh nhất có thể để có thể tự
động hấp thụ hắc khí hồi phục lại cho cơ thể. Hắn sau một hồi bị những
vụ nổ liên tục hành xác thì cũng đã rơi xuống trung thiên thế giới mà
Dương Tử đang đứng.