Sau khi Hanna rời đi thì có thêm một vài người đến mời rượu cô, tất cả đều
được Kai cử đến để gây nhiễu loạn, sau đêm nay, Thư Kỳ không thể biết
được ai là người đã chuốc thuốc cô.
Bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra, thì đột nhiên cả người Thư Kỳ nóng ran vô
cùng khó chịu, hơi thở không thông, cô khó khăn lê thân thể mình vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.
" Chuyện gì vậy chứ?"
Thư Kỳ khó chịu trong lúc đang cố gắng tìm kiếm điện thoại thì đột nhiên
cánh cửa mở ra, trước mắt cô là một mảng mờ, Thư Kỳ không thể làm chủ
được tay chân của mình, liên tục sờ soạng vào người đối diện, cô khó
khăn thở dốc.
" Cứu tôi.... cứu..."
Kai nhấc bổng Thư Kỳ lên, dùng áo mình đắp lên người cô ấy, xải bước đi
thẳng lên tầng cao nhất của toà nhà, thang máy này là thang máy Vip, chỉ là anh, Hanna và Rum là được đi mà thôi.
Thang máy mở cửa, hắn đặt cô lên giường, tắt hết đèn chỉ bật mỗi điện ngủ.
Ánh đèn vàng ẩn hiện, lên cơ thể rắn chắc của người đàn ông, hắn ta cởi hết quần áo của cả hai ra, không có bất cứ một màn dạo đầu nào, cứ như vậy
mà ra vào trong cơ thể thiếu nữ.
Từng cơn đau tê buốt, dù bản thân là người bị chuốc thuốc nhưng cảm giác của cô còn không mãnh liệt bằng hắn, kích thước của cả hai không tương xứng khiến hắn cũng có chút khó khăn trong việc hành sự, cô gái này quá
chặt.
" Đau....."
Cơ thể Thư Kỳ run lên vì đau, cô thật sự không hiểu bản thân mình, một nửa đang bị xuân dược khống chế, liên tục muốn hắn, nhưng nửa còn lại đang
cự tuyệt.
Hắn quá thô bạo, cảm giác đau đớn len lỏi trong từng tế bào khiến cô muốn bài trừ hắn.
"Ngoan chỉ một lát nữa thôi.... Ngoan..."
Nhìn thấy giọt nước mắt trên khoé mi của người con gái dưới thân, hắn không
còn cách nào khác ngoài vỗ về an ủi cô, sự kiềm chế của cô gái này quá
lớn, dù đã được uống xuân dược nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cô
đang bài xích hắn.
Kai nhẹ nhàng xoa tấm lưng của cô, hắn cũng đang rất khó chịu vì kích thước của cả hai, hắn biết cô đau nhưng đây là bước cuối cùng rồi, nếu hắn có thể trở về thì nhất định hắn sẽ cho cô có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nhiều giờ trôi qua, cuộc hành sự cũng đã kết thúc, Thư Kỳ gối đầu trên tay
hắn, ngủ một giấc ngon lành,trên khoé mắt cô vẫn còn vươn một vài giọt
nước mắt, vẻ mặt lúc ngủ của cô rất giống một chú cún con, trông rất
đáng yêu.
Kai nằm đấy, xoa lưng giúp người con gái trong lòng ngủ ngon hơn, không
phải tự nhiên mà hắn chọn cô. Ngày hắn còn bé, hắn là một kẻ đầu đường
xó chợ, bị bọn trẻ xa lánh vì không có cha mẹ, chỉ có Thư Kỳ là dám đến
gần hắn, thường xuyên trò chuyện với hắn, mang thức ăn cho hắn.
" Sau này em lớn lên em sẽ sáng chế ra thuốc chữa bệnh cho mọi người."
Thư Kỳ hào hứng nói, cô rất thích giúp đỡ mọi người, nhất là những người nghèo khó.
" em nhất định là một công dân tốt trong tương lai."
Diệm Chính Âu nhìn cô bé trước mặt mỉm cười nói, từ khi ba mẹ rời bỏ hắn có
lẽ đây là lần đầu tiên có một người con gái khiến hắn mỉm cười, đúng là
một cô gái đặc biệt.
Một thời gian sau, mẹ Thư Kỳ mắc bệnh nặng, cả gia đình phải bán hết nhà
cửa chuyển đi nơi khác để chữa bệnh, hôm ấy cô bé đã khóc rất nhiều, cô
muốn hắn cùng đi với gia đình mình nhưng Chính Âu không đồng ý, gia đình cô đang khó khăn nếu phải nuôi thêm hắn có phải rất khổ không? Hắn
không nên vô sỉ như vậy.
" Anh giữ đi, đây là tiền để dành của Kỳ Kỳ, sau này mẹ em khoẻ, em sẽ quay lại."
Thư Kỳ khóc hết nước mắt, ba Thư Kỳ dẫn cô bé đi, không quên dặn dò Chính
Âu, gia đình họ đều rất quý Chính Âu, nếu không phải Chính Âu một mực từ chối thì có thể họ đã đưa Chính Âu đi theo.
Trước khi xe lăn bánh, ba của Thư Kỳ dúi cho cậu bé một ít tiền, mong có thể
giúp Chính Âu đủ ăn một thời gian. Đúng là thời điểm hiện tại gia đình
họ rất khó khăn nhưng so với Chính Âu còn tốt hơn nhiều.
Chính Âu cứ đứng đấy nhìn chiếc xe lăn bánh ngày một xa, tiếng khóc của Thư Kỳ càng ngày càng nhỏ và sau đó là mất hút.
Những ngày sau đó Chính Âu đi làm những công việc bưng bê nhặt chai sống qua ngày.
Trong thời gian này hắn cũng gặp Rum và Hanna, bọn họ đều là trẻ mồ côi, sống đầu đường xó chợ nhưng khác với Kai và Rum, Hanna từng là con nuôi của
một nhà khoa học, sau khi ông ta chết, con cái dành hết tài sản và đuổi
cô ra khỏi nhà.
Cả ba lập thành một nhóm, cùng với trí thông minh vốn có, bọn họ rất nhanh thu về cho bản thân những khoản tiền lớn bằng những công việc phi pháp.
Trong khoảng thời gian này, Kai không hề động vào một đồng tiền nào của gia
đình Thư Kỳ, anh giữ chúng rất kỹ thỉnh thoảng sẽ quay lại nơi họ từng
sống để nghe ngóng tin tức của Thư Kỳ nhưng nhận lại đều là cái lắc đầu
của những người ở đây.