Sau khi đưa Quế Anh trở về nhà an toàn, Hàn Chấn Đông đã quyết định lái xe đến tận Hàn gia để tính sổ với Lâm Tú Lệ.
Hàn Chấn Đình vừa nhìn thấy con trai liền tỏ vẻ vui mừng. Hiếm khi anh trở về ngôi nhà này tìm gặp ông.
Bước vào bên trong đại sảnh, nhìn người đang ngồi trên ghế vội vàng đứng dậy với vẻ mặt đầy mong chờ, liền lập tức, Hàn Chấn Đông dõng dạc lên tiếng nói:
- "Cha, người đàn bà đó hiện đang ở đâu? Con cần phải nói chuyện với bà ta."
Người đàn bà mà anh nhắc đến không ai khác chính là Lâm Tú Lệ. Nghe đến đây,
Hàn Chấn Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhíu mày, giọng
điệu có chút hụt hẫng, khàn giọng nói:
- "Hóa ra là vậy. Cha cứ nghĩ con đã quyết định ly hôn với cô gái đó chứ."
Không ngờ đến tận bây giờ, trong lòng ông vẫn còn ác cảm với một cô gái xuất
thân không mấy tốt đẹp như Quế Anh khiến anh vô cùng thất vọng mà tức
giận đáp:
- "Cha vẫn tỏ ra khinh thường về gia thế của vợ con sao? Nếu đã như vậy, từ rày về sau, mối quan hệ cha con giữa chúng ta cũng
nên dừng lại được rồi. Bởi vì con cần một người cha có thể thấu hiểu,
ủng hộ hạnh phúc con trai mình chứ không phải là một người bảo thủ và
bao che cho kẻ xấu."
- "Bao che kẻ xấu? Chấn Đông, con đang nói gì? Cha thực sự không hiểu?"
Trước gương mặt ngơ ngác của người đối diện, Hàn Chấn Đông khẽ nhếch môi cười nhạt. Đã đến nước này mà ông vẫn tỏ ra bản thân vô tội, chưa hề biết
chuyện gì mà ném thẳng bìa hồ sơ về phía ông. Bên trong chính là lời
khai của bọn bắt cóc Quế Anh với ý đồ muốn cư.ỡ.ng b.ứ.c cô. Và người
đứng đằng sau âm mưu ấy chính là người vợ mà bấy lâu ông luôn hết mực
thương yêu và tin tưởng hơn cả đứa con trai này, Lâm Tú Lệ.
Hàn
Chấn Đình trợn tròn mắt, cẩn thận đọc từng dòng chữ ở trên tờ giấy. Hai
tay bất giác run run mà lắc đầu liên tục. Ông thực sự không tin đây là
sự thật.
- "Chẳng biết mai này chuyện tình cảm của con ra sao.
Nhưng trước mắt, cha đã cho con nhìn thấy sự lựa chọn của cha là hoàn
toàn sai lầm. Lâm Tú Lệ vì muốn con đau khổ mà không ngại cho người bắt
cóc và định cưỡ.ng b.ứ.c Quế Anh. Không những thế, bà ta còn ra lệnh đám nghiện ngập quay lại toàn bộ diễn biến để gửi lại cho con."
Nghe
đến đây khiến Hàn Chấn Đình không nhịn được nữa mà nghiến chặt răng. Bàn tay ông lập tức vò nát tờ giấy mà ném mạnh xuống bàn, lớn tiếng gọi:
- "Lâm Tú Lệ, bà mau ra đây cho tôi."
Một lúc lâu sau, khi nghe tiếng gọi lớn, Lâm Tú Lệ từ trên lầu
bước trở xuống. Vẻ mặt bà ta lúc này vô cùng điềm tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi nhìn thấy Hàn Chấn Đông đang ngồi ghế đợi sẵn, khẽ liếc mắt nhìn bà. Liền lập tức, thâm tâm bà ta bắt đầu
ngập tràn lo lắng về kế hoạch của mình. Tuy nhiên, vẫn tỏ ra bình thản
mà cười gượng hỏi:
- "Chấn Đông đến thăm cha con sao?"
Bà ta nở nụ cười giả tạo chào hỏi Hàn Chấn Đông. Liền sau đó nhìn sang phía chồng mình mà thắc mắc hỏi:
- "Lão gia gọi tôi xuống có chuyện gì sao?"
Chát...
Lâm Tú Lệ vừa dứt lời liền cảm nhận cơn đau ở một bên má. Hàn Chấn Đình
bừng bừng lửa giận, thẳng tay tát vào gương mặt của người phụ nữ mà ông
hết mực thương yêu, lớn tiếng mắng chửi:
- "Đồ ác độc. Tại sao bà
lại làm những chuyện tài trời đến vậy? Bà ra lệnh cho bọn nghiện ngập
làm chuyện tàn ác với một cô gái sao? Bà có bao giờ nghĩ đến chồng của
bà là cảnh sát trưởng không?"
Hàn Chấn Đông vẻ mặt thản nhiên ngồi nhâm nhi tách trà, chờ đợi sự phân xử công tâm từ phía cha mình.
- "Lão gia đã biết mọi chuyện rồi sao? Hahaha."
Lâm Tú Lệ không những không cảm thấy tội lỗi mà còn bật cười thật lớn khiến Hàn Chấn Đình không tin vào mắt mình. Người phụ nữ mà ông đã lựa chọn
không ngờ tâm địa lại độc ác thế này.
- "Phải. Chuyện đó là do em
làm, bởi vì em muốn Hàn Chấn Đông nó phải đau khổ, bị dày vò đến chết.
Chính nó, đã khiến em vĩnh viễn không sinh con được nữa."
Nghe đến đây khiến Hàn Chấn Đông không nhịn được nữa mà đứng bật dậy, cất giọng phản bác:
- "Chuyện bà bị như thế đều là do nghiệp chướng của bà cả. Chính bà đã
phá nát một gia đình hạnh phúc. Bà khiến mẹ tôi đau lòng đến mức bệnh
nặng qua đời. Tất cả đều do bà tạo nghiệp mà ra."