9 giờ tối, quán bar gần làng đại học có một con phố, phóng tầm mắt nhìn
lại, đường phố hai bên đèn nê ông lập loè, hướng đó có khả năng ít nhất
cũng có tới mười căn nhà, bên trong truyền đến từng trận tiếng ca, mà
Pilot là nơi có tiếng ca êm tai nhất.
Pilot là một cửa hàng mới
mở hai năm trở lại đây, xem như là nhân tài mới xuất hiện, vì cách trang trí và nội dung được giới trẻ ưa chuộng nên buổi tối sẽ có rất nhiều
sinh viên đại học đến, sau chín giờ hầu như không còn chỗ ngồi, muốn đến phải đặt chỗ trước.
Giờ phút này, Giang Thự ngồi nghe ở lầu hai
VIP, ánh mắt dừng ở trên sân khấu, trung tâm sân khấu hắc quang trùng
điệp, sương trắng ở ánh sáng màu đỏ thẫm trung phiêu phiêu lượn lờ, cho
người ta một loại cảm giác hư vô mờ mịt.
Còn cô gái trang điểm
màu khói, mặc quần đùi denim, chân mang ủng Martin được làm cũ, mặc áo
crop top đen ngắn đang ngồi trong làn sương trắng, trên tay ôm cây
guitar điện, toát ra vẻ hoang dã, khiến người ta có cảm giác nàng là một con mèo có thể cào người.
"Chậc, chim hoàng yến này của em ban
ngày và buổi tối là khác bọt thật đấy!" Lý Hướng Ngạn chỉ vào Quý Liên
Tinh, "Em xem, cô ấy có phải còn thắt mấy bím tóc dây thừng hay không?
Cuồng dã a!"
Giang Thự không có tâm trạng chú ý đến đầu tóc của
Quý Liên Tinh, cô chú ý trên đùi Quý Liên Tinh, bởi vì Quý Liên Tinh mặc quần soóc ngắn, nàng lại ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao, luôn có cảm
giác người bên dưới đang nhìn vào đôi chân của nàng.
"Cô ấy mặc
như cậy, có phải sẽ bị nhìn hay không?" Giang Thự liếc về phía Lý Hướng
Ngạn, thời điểm cô tới quán bar không nhiều lắm, một năm không đến năm
lần, đại đa số đều vẫn là đến cùng người khác, không rõ lắm tình huống ở đây.
Lý Hướng Ngạn quanh năm bay lắc ở quán bar, cái gì cũng đều gặp qua, hắn ăn ngay nói thật: "Anh cảm thấy, cách trang điểm của cô ấy đủ bảo thủ rồi."
"Em không hỏi anh bảo thủ hay không bảo thủ, em chỉ là hỏi cô ấy có thể bị nhìn ay không."
"Khẳng định sẽ a!" Ánh mắt Lý Hướng Ngạn dừng ở trên đùi Quý Liên Tinh, nghĩ
thầm chân em gái này thật sự vừa dài lại vừa thẳng, mọi người đều sẽ
nhòm ngó vài lần a.
Lại nhìn đến Giang Thự, phát hiện biểu tình Giang Thự có chút cứng ngắc.
"Haizz, tính chiếm hữu của em hơi mạnh rồi đó, những người ở phía dưới đó nhìn
thấy được lại sờ không tới, em ở đây ghen cái gì mà ghen."
Giang Thự quay đầu nhìn chằm chằm Lý Hướng Ngạn, ngữ khí lạnh băng: "Em ghen như thế nào?"
"Phải phải phải, em không ghen." Lý Hướng Ngạn cầm lấy một ly rượu nhấp một
ngụm, ha hả, thật sự quá buồn cười, anh ấy quá hiểu Giang Thự, người này mạnh miệng không thay đổi, cô cái gì cũng không muốn thừa nhận, chính
là có đánh gãy răng cô cũng sẽ không thừa nhận.
Lúc này, cô gái ở giữa sân khấu thổi hai lần vào micro, dùng giọng trầm thấp nói với những người ở dưới khán đài:
"Chào mọi người, tôi là ca sĩ của đêm nay Belle, đã lâu không gặp ~" Quý Liên Tinh nhấp môi cười một cái, trước phấn mắt màu cam là một đôi mắt động
lòng người.
Âm điệu nàng nói chuyện cùng lúc bình thường không giống nhau.
"Đã lâu không gặp!!! Bella!!! yyds!!!!" Dưới khán đài có khách hàng vẫy tay với nàng, không chỉ có một hoặc hai khách hàng, mà là một đoàn, nam nữ
đều có.
Lý Hướng Ngạn bên này cắn hạt dưa, ngại chuyện này không
đủ lớn, nói bên tai Giang Thự: "Chậc, nhìn thấy không, chim hoàng yến
này của em còn có fans đó nha ~ rất được hoan nghênh a!"
Ánh mắt
Giang Thự vẫn là dừng ở trên đùi Quý Liên Tinh, không nói một lời nào,
Lý Hướng Ngạn nói không sai, thoạt nhìn Quý Liên Tinh ở đây là rất được
hoan nghênh, nhưng mà tại sao trong lòng cô lại có một chút không thoải
mái chứ?
Chẳng lẽ thật sự ghen sao? Nhưng cảm giác ghen là như thế nào? Biểu hiện ghen là cái gì chứ?
Giang Thự không rõ, chỉ cảm thấy nơi này thật ồn ào, có chút phiền lòng.
Quý Liên Tinh ôm đàn guitar điện trong tay gảy hai phát, phía dưới trở nên an tĩnh chút.
"Bài hát đầu tiên của đêm nay 《Running with the Wolves》dành cho mọi người."
Tay trống bên cạnh bắt đầu gõ khúc nhạc dạo, phối hợp với cây đàn guitar điện trong tay Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh tiến người đến trước micro và hát câu đầu tiên: "Go run and hold to safer grounds......"
Những người ngồi ở hàng ghế khác vẫn đang uống rượu, chỉ có đám người vây
quanh sân khấu trở nên phấn khích, có lẽ là bởi vì thường xuyên nghe Quý Liên Tinh hát, tới giúp nàng đỉnh bãi.
Kết quả khi nghe được Quý Liên Tinh hát câu đầu tiên, có người uống rượu ngẩng đầu lên, hướng về phía sân khấu xem.
Đại khái là không ngờ tới giọng hát của nàng đặc sắc như vậy, là cái loại
linh hoạt kỳ ảo mang theo cảm giác hoang dã, âm sắc không giống người
nàng đơn bạc như vậy, mà là tiếng hát tràn đầy nội lực, lại không lỗ
mãng, gãi đúng chỗ ngứa.
Giang Thự ngồi ở lầu hai, lẳng lặng nghe nàng ca hát, có chút bị kinh diễm, cô chưa từng nghĩ đến Nhím Nhỏ của
cô khi hát lại như thế này, giống như thành một người khác, trở nên xa
lạ.
Cho nên nàng thật là con nhím khi chạm vào sẽ co lại sao? Hay là nói giống như bây giờ, thanh âm lực xuyên thấu cực cường, giống như
sói chạy trên thảo nguyên.
"I'm running with the wolves tonight ( Tối nay tôi đồng hành cùng với đàn sói) I'm running with the wolves (
Tối nay tôi cùng đàn sói chạy như điên)..."
Khi Quý Liên Tinh hát đến đoạn cao trào, khung cảnh đã bùng nổ, những người trẻ tuổi phía
trước sân khấu đã bắt đầu phụ họa, như thể họ đã biết nàng sẽ hát gì
tiếp theo.
Một khi bầu không khí bị đẩy lên cao, ông chủ quán bar đã đạt được mục đích, sau lưng Quý Liên Tinh chính là màn hình lớn
nhanh chóng quay cuồng, hiển thị id của người đã bỏ phiếu cho nàng, nói
là bỏ phiếu, nhưng thật ra chính là tiêu tiền vào.
Một vài tệ dao động từ hàng chục đến hàng trăm, số lượng nhỏ có thể lên tới hàng
nghìn, phần lớn những người đến đây tiêu xài đều là sinh viên, có người
đầu tư hàng vạn, nhưng trường hợp này xảy ra rất ít.
"Đó là bỏ phiếu cho cô ấy sao? Có ích lợi gì??" Giang Thự chỉ vào màn hình hỏi Lý Hướng Ngạn.
"Đúng đúng đúng, đánh thưởng, trên bàn có mã QR, cảm thấy dễ nghe liền bỏ
phiếu đi, cô ấy có thể được trích phần trăm." Ngón tay Lý Hướng Ngạn chỉ chỉ mã QR trên bàn.
Kết quả nhìn thấy Giang Thự lấy điện thoại ra, quét một chút cái mã QR kia.
Lý Hướng Ngạn đột nhiên ý thức được không thích hợp, thò đầu vào bên cạnh
Giang Thự, "Em làm gì! Hai trăm ba trăm là đủ rồi! Đừng bỏ quá nhiều!
Ông chủ là muốn trích phần trăm!"
Giang Thự nghiêng di động qua, nhập số tiền đánh thưởng và thanh toán không chớp mắt.
Lý Hướng Ngạn lúc này mới nhìn con số trên di động, "Mẹ nó, em thật sự có bệnh!"
Pháo hoa bất ngờ được bắn lên trên màn hình lớn nhấp nháy nhanh chóng, biểu
hiện Giang nữ sĩ từ vip02 đã bắn 50 quả pháo hoa. Một cái pháo hoa giá
một ngàn tệ, 50 cái chính là năm vạn, hiện trường một mảnh ồ lên, tất cả đều ngẩng đầu hướng về lầu hai, kết quả bởi vì quá tối, cái gì cũng
không nhìn thấy.
Đến lúc đó Quý Liên Tinh vừa vặn kết thúc bài
hát này, nàng xoay người vừa thấy, quay lại và nhìn thấy pháo hoa khắp
nơi trên màn hình, và chúng chiếm ưu thế trên màn hình.
Nàng cũng rất bối rối, hướng mắt nhìn lên lầu hai, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó trong bóng tối, cho dù ánh sáng tối tăm, thông qua chiếc cằm
gầy và nhọn nàng cũng biết đó là ai, hơn nữa màn hình biểu hiện "Giang
nữ sĩ", liền càng thêm xác định.
Quý Liên Tinh áp xuống cảm xúc phức tạp, nói vào microphone:
"Cảm ơn Giang nữ sĩ ở lầu hai, Giang nữ sĩ tiêu nhiều tiền thật. Xin hỏi
Giang nữ sĩ muốn nghe bài hát gì? Tôi hát cho chị nghe."
Giang nữ sĩ trên lầu không nói chuyện.
Quý Liên Tinh tiếp tục nói: "Giang nữ sĩ, chị muốn nghe bài hát gì, nhập nó vào điện thoại di động, nó sẽ được hiển thị trên màn hình lớn và tôi sẽ hát cho chị nghe."
Một lát sau, màn hình lớn biểu hiện: Creep.
Vừa thấy Creep, Quý Liên Tinh nghĩ thầm vì sao không thể là bài hát khác,
nếu cố tình là Creep thì sao? Nhưng đây là nàng bảo Giang Thự gọi bài
hát, nếu cô đã gọi, vậy vẫn là phải hát.
"Được, Giang nữ sĩ, tiếp theo là 《Creep》 tặng cho chị."
Quý Liên Tinh điều chỉnh giai điệu và chơi hợp âm đầu tiên, tay trống bên
cạnh lập tức đuổi kịp, có tiết tấu mà gõ nhịp trống......
"When
you were here before, Couldn't look you in the eye, ( khi người xuất
hiện ở trước mặt tôi, tôi kỳ thật không dám nhìn đôi mắt của người.)"
Quý Liên Tinh hát câu đầu tiên, ngẩng đầu nhìn mắt Giang Thự, đây là lần
đầu tiên nàng hát bài hát này trước mặt nhiều người như vậy, trước giờ
cũng không nghĩ tới sẽ hát nó ở trước mặt Giang Thự.
Khi ánh mắt đối thượng, giống như trong lòng là sợ hãi, nhưng lại không có sợ hãi như trong tưởng tượng như vậy.
Có thể mục đích ban đầu của việc thích một ai đó là để bày tỏ, nàng rất
muốn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng lại ngại hiện thực khác nhau, nàng
cảm thấy tự ti thấp kém và xấu hổ nên hết lần này đến lần khác kìm nén.
Nhưng khi ngay cả một ngọn núi lửa đã tắt cũng có thể phun trào, Quý Liên
Tinh cảm thấy tình cảm của nàng dành cho Giang Thự cũng giống như vậy,
như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi cổ họng.
Vì thế nàng hát câu tiếp theo:
"You're just like an angel, Your skin makes me cry, You float like a feather,
In a beautiful world.(Người là thiên sứ rơi xuống trần gian, mỗi một tấc da thịt đều làm tôi phát điên, giống như lông vũ trắng tinh, phiêu phù ở trần thế tươi đẹp này.)"
"And I wish I was special, You're so ******' special ( Tôi hy vọng mình cũng đặc biệt a, bởi vì người cũng đặc biệt như thế.)"
Trong bóng đêm, giọng hát Quý Liên Tinh giống như tiếng kim loại đập vào màng nhĩ của Giang Thự.
Giang Thự, người luôn không có sự đồng cảm với bài hát này giờ phúc này có
chút đau lòng, cô ở chỗ Quý Liên Tinh nghe được cảm xúc yêu mà không
thể.
Giang Thự không khỏi muốn suy nghĩ, thời điểm nàng hát bài
hát này, trong đầu suy nghĩ đến ai? Là ai có thể làm ánh mắt nàng lộ ra
cảm xúc như vậy?
Ca khúc sắp kết thúc, đến đoạn treble cuối cùng
đột nhiên im bặt, Quý Liên Tinh buông đàn guitar điện trong tay, đứng
lên, hướng về phía người xem dưới khán đài nói: "Bài hát này liền hát
đến nơi đây, phía dưới giao cho Willow nữ sĩ của chúng ta."
Dưới
đài Willow rõ ràng sửng sốt một chút, đến phiên cô ấy lên sân khấu còn
nửa giờ nữa. Nhưng cô ấy rất mau liền hiểu Quý Liên Tinh có lẽ xảy ra
chút vấn đề, vì thế vội vàng đi lên, hai người thuận lợi giao tiếp.
Mắt Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh chạy xuống sân khấu, tiếp theo lại chạy về phía sau sân khấu, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Lúc này, màn hình di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn của Quý Liên Tinh: