Sau Khi Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 4: Gặp người chồng thực vật


trướctiếp

Bởi vì chỉ có một mình Vương Anh ở trong hôn lễ nên cũng chẳng có nhiều thứ để làm, vì vậy sau khi thấy mình không còn cần thiết ở lại nữa cậu liền rời khỏi đại sảnh.

Khi đến trước căn phòng của Trần Tư Niên, cậu thấy ông cụ đang ở bên trong, hai mắt mang đầy vẻ sầu muộn. Ông bây giờ đã già rồi, nhưng người vốn dĩ là người thừa kế có năng lực nhất lại nằm ở trên giường không thể tỉnh lại sao có thể không phát sầu chứ?

Khi ông quay đầu ra ngoài thì nhìn thấy cháu dâu đang đứng trước cửa. Ông hơi lúng túng thu lại cảm xúc trên mặt rồi nói: "Cháu đến sớm vậy?"

"Vâng, cháu muốn lên nhìn chồng cháu một chút." Vương Anh trả lời ông cụ, sau đó tiến vào trong.

Dường như ông cụ không muốn cản trở không gian riêng của đôi vợ chồng mới cưới nên đứng dậy nói với cậu: "Vậy cháu ở đây đi, ông đi xuống dưới tiếp khách."

Nói xong ông nhìn cháu trai mình thêm một cái rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn lại cậu, hệ thống, và người chồng thực vật.

Không còn ai khác, Vương Anh tiến đến gần chiếc giường để nhìn kĩ hơn dung nhan của người chồng mới cưới. Khi tầm mắt dừng trên khuôn mặt tuy hơi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xuất sắc kia thì không nhịn được cười tủm tỉm.

"Hì hì, chồng tôi đẹp trai quá!" Cậu cảm thán một câu, ngũ quan người này góc cạnh rõ ràng, lông mày cao, nhân trung dài, nếp mí mỏng, đôi môi đầy đặn và rộng rãi,... Có thể thấy được dựa theo tướng mạo thì đây là một người rất thành công.

Đáng tiếc hắn phạm phải đại hạn, tuy may mắn không chết nhưng linh hồn lại lạc mất. Nếu như là cậu trước kia, muốn giúp hắn tìm lại linh hồn là chuyện khá dễ dàng, nhưng hiện tại cậu đã yếu đi rất nhiều.

[Thống ơi, mày nói tao tiếp xúc với chồng của tao kiểu gì đây?] Cậu hỏi hệ thống đang nằm trong lòng mình.

[Chính là đụng chạm thân thể đó. Tùy theo mức độ tiếp xúc mà nhận số tiền khác nhau.] Hệ thống đáp lại lời của cậu.

Vương Anh nghe nó đáp lại thì ngẩn ra một lúc, sau đó hai tai đỏ lên một chút, trong đầu lại nghĩ đến một vài hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ.

Lắc lắc đầu xua đi hình ảnh kia, cậu nói: [Lợi dụng người bệnh như vậy hình như không được hay cho lắm.]

[Cái này tùy cậu muốn làm sao thì làm, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.] Hệ thống mặc kệ cậu rối rắm, nhiệm vụ của nó là giao nhiệm vụ để kí chủ hoàn thành, còn quá trình như thế nào là do kí chủ tự quyết định.

[Mày đúng là đồ vô trách nhiệm.] Cậu nói một câu sau đó quay qua nhìn người trên giường. Dù sao hắn cũng không biết chuyện gì, hay là mình cứ làm đại đi nhỉ?



Trên chiếc giường rộng rãi, Trần Tư Niên khuôn mặt không có biểu cảm nào nhưng nội tâm đã cuồn cuộn giông tố.

Hai năm nay hắn như sống trong địa ngục. Người ngoài nói hắn sau tai nạn trở thành người thực vật, mà người thực vật thì không có tri giác. Thế nhưng hắn lại có!

Hắn có xúc giác và thính giác, nhưng lại không thể cử động. Bản thân trong suốt hai năm này vẫn như là tội phạm đặc biệt nguy hiểm bị giam vào một căn phòng tối. Không có ánh sáng, bên tai thỉnh thoảng là âm thanh của sự sống khiến hắn gần như phát điên.

Ông nội đưa hắn đi chạy chữa khắp nơi nhưng đều vô dụng. Nhiều lần như vậy hắn biết rõ mình có thể cả đời này mình sẽ phải sống trong bóng tối. Nhưng hắn thật không ngờ ông nội lại cưới cho mình một người vợ để xung hỷ.

Đối phương là Vương Anh, hắn đã từng nhìn thấy một lần, hình như cậu còn có quan hệ mập mờ với thằng em họ Trần Đại Hải của hắn nữa.

Là tình cũ của em họ, sao giờ lại kết hôn cùng mình rồi? Rốt cuộc cậu ta đang có âm mưu gì với một người thực vật như hắn? Tiền sao? Ông nội hắn chắc chắn sẽ không ngu ngốc giao tài sản cho một người thực vật, vậy nên rõ ràng cậu ta ở cùng Trần Đại Hải mới đúng chứ!

Trần Tư Niên đang suy nghĩ thì bỗng dưng nhận thấy mặt mình bị người khác đụng vào. Cái đụng chạm này rất nhẹ và nhanh chóng, nhưng xúc cảm không thể nào bỏ qua được.

"Ngại quá đi mất!" Vương Anh sau khi sờ vào khuôn mặt anh chồng thực vật nhà mình thì rụt tay lại, hai má đỏ ửng. Tuy rằng đối phương không biết cậu làm gì nhưng cậu vẫn phải đấu tranh nội tâm rất lâu mới có đủ dũng khí để hành động.

Nhưng, rất nhanh sau đó cậu liền bỏ qua cảm giác ngại ngùng, thay vào đó là cảm giác vui sướng bởi vì âm thanh nhận tiền đã vang lên rồi.

Cậu lấy điện thoại ra kiểm tra, hai mắt lập tức mở to đầy ngạc nhiên. Ôi trời! Chỉ một lần chạm má mà số tiền nhận được đã bằng vài tháng tiền cậu đi bắt quỷ và bán bùa chú rồi.

Quá phấn khích, hai mắt cậu nhìn về phía hắn như nhìn máy in tiền, không nhịn được mà vui vẻ nói: "Ôi, yêu chồng chết mất!"

Hệ thống chứng kiến biến hoá của cậu từ đầu đến cuối thì không thể không nói một câu: [Không phải cậu ngại à? Bây giờ sao lại bày tỏ tình cảm với người ta?]

Cậu không thèm đáp lại hệ thống mà chỉ cho nó một ánh mắt 'Mày không hiểu được đâu', rồi lại tiếp tục cười tủm tỉm. Con người cậu cực kì yêu tiền, nói đúng hơn là yêu cảm giác tiêu tiền. Thử nghĩ coi cảm giác bước vào cửa hàng sau đó mua, mua, mua rồi lại mua là đã thấy thích rồi.

Một người, một mèo ở trong phòng giao tiếp bằng cả ánh mắt lẫn suy nghĩ, không có ai chú ý đến người thực vật ở trên giường hai tai bỗng nhiên đỏ lên một cách bất thường.

trướctiếp