Vẫn thân hình bé nhỏ, vẫn khuôn mặt đáng yêu, nhưng giờ đây mọi thứ thật xa lạ. Chẳng còn giọng nói lanh lảnh trong trẻo nữa, cũng chẳng còn ánh
mắt ngây thơ như ngày nào, tưởng như đứa trẻ đang đứng ở kia là người
khác.
- Vậy...là sao?
- Cô còn không hiểu ư? - Minh Huân quay lại nhìn cô\, cười buồn. - Đó chính là sự thật! Con người của cậu ta là vậy!
- Jio... - Uyển Khanh nhìn chằm chằm vào đứa trẻ kia\, lắc đầu. Không tìm thấy. Cô không thể tìm thấy Jio ngày xưa nữa\, ánh nhìn đó cao ngạo
lạnh lùng đến khó chịu.
- Uyển Khanh! Lùi lại đi! Cô đang bị thương\, có thể không đánh lại cậu ta đâu!
- Ngươi càng không thể\, Minh Huân! - Jio nhếch môi cười\, búng tay ra
hiệu. Từ đằng sau\, Vyo bước ra\, sau đó quỳ xuống trước mặt cậu. Jio
nhìn hắn\, lại nhìn cô.
- Chị! Có lẽ đã quá muộn để giải thích\, và quá trễ để chị tha thứ cho em rồi! Nhưng nếu em không làm vậy\, kết quả sẽ khác!
Lần cuối cùng, cậu mỉm cười như vậy trước cô. Nụ cười ấy thật trong, thật ngây thơ, cũng thật quen thuộc nhường nào.
- Chị! Em xin lỗi!
Jio quay sang, lòng bàn tay cậu lóe lên tia sét màu tím thẫm. Rất nhanh,
cậu hướng về Vyo, đâm một nhát thật sâu vào tim hắn. Uyển Khanh trợn
mắt, kinh hoàng nhìn Jio đang chậm rãi rút tim Vyo ra, ấy vậy mà Vyo
cũng không hề phản kháng, thậm chí không kêu la. Chỉ từ từ, nhẹ nhàng
biến thành hạt bụi rồi biến mất.
- Jio! Em làm cái gì vậy hả? -
Uyển Khanh hét lên\, đôi chân cô như muốn chạy lên trên đó. Minh Huân
nhìn thấy chỉ có thể nắm lấy tay cô\, níu lại.
Jio vẫn không thèm
để ý, cậu vẫn chậm rãi đưa quả tim đẫm máu ấy lên môi, rồi từ từ nuốt
trọn. Cảnh tượng ấy rợn người đến mức khiến kẻ chứng kiến gần như muốn
nôn mửa tại chỗ. Ánh sáng tím nhạt dần bao quanh lấy cậu, sau đó sáng
rực lên che khuất cả tầm nhìn. Nhưng khi nó vụt tắt, người đang đứng
trên cao kia lại là một chàng trai cao lớn, khuôn mặt giống như đúc Vyo.
- Chị! Đây mới là hình dáng thật của em! - Jio cất tiếng nói thật trầm\,
nụ cười mỉm đã không còn gần gũi. - Chẳng lẽ chị thật sự nghĩ trải qua
bao nhiêu năm mà em vẫn có thể nhỏ bé như vậy sao?
- Jio\, vì sao em...
- Chị thật sự không biết vì sao em làm thế ư? - Jio bật cười\, buồn bã
nhìn cô. - Em đã nói với chị rất nhiều lần rồi còn gì. Toji\, em yêu
chị! Nhìn ánh mắt chị lúc này\, hẳn là chị đã nghĩ lời nói ấy chỉ là của một đứa trẻ\, không có ý gì khác đặc biệt đúng không? Chị! Chị nói
khuôn mặt lúc nhỏ của em rất đáng yêu\, em liền để như vậy suốt bao năm
qua vì sợ rằng nếu em lớn lên\, chị sẽ bỏ rơi em! Em làm tất cả chỉ để
chị thuộc về em\, như vậy là sai sao?
- Đủ rồi! - Minh Huân nhìn cậu\, lắc đầu. - Jio! Vậy là đủ rồi! Nói những điều đó có thể khiến Uyển Khanh tha thứ cho cậu sao?
- Ngươi im ngay! - Jio trừng mắt\, hét lên. - Cũng tại ngươi\, tất cả đều tại ngươi! Vì sao ngươi lại tồn tại\, hả? Cướp Toji của ta\, cản trở
ta\, phá hỏng mọi việc của ta. Rồi cuối cùng lại đưa Toji đến để thấy ta thế này. Rõ ràng ngươi đang muốn chia cắt bọn ta. Minh Huân\, hôm nay\, ta nhất định phải giết ngươi!!
Jio lột cái bịt mắt ra rồi vứt
xuông đất, con mắt trái từ từ mở ra. Uyển Khanh nhìn vào thật sự rùng
mình đến đỉnh điểm. Con mắt đó, con mắt mà cô đã nghĩ rằng không thể mở
ra được nữa nay đáng sợ vô cùng. Con ngươi không phải màu tím, không
phải màu đen, mà là sự kết hợp của năm màu đại diện cho năm loại sức
mạnh còn lại. Đỏ, Trắng, Xanh lá, Xanh dương và Nâu - tất cả đều nắm
trong con mắt đó.
- Nó...
- Uyển Khanh! Lùi lại đi! - Minh
Huân kéo tay cô để cô nép ra phái sau mình\, sau đó hướng kiếm về phía
trước. Jio bật cười\, cười rất lớn.
- Minh Huân! Nhìn thấy con mắt này của ta mà ngươi vẫn tự tin bảo vệ cho chị ấy sao? Ngươi không thấy
chị ấy đang run sao? Còn nữa\, cho dù thế nào ta cũng sẽ không làm chị
ấy bị thương\, sự bảo vệ của ngươi chẳng phải vô nghĩa sao?
- Bớt
lời đi! - Minh Huân cắt ngang\, truyền sức mạnh vào thanh kiếm. Con mắt
cậu đã đỏ rực lên như lửa\, khát máu tàn bạo như dã thú.
- Loài
quỷ lai cấp thấp như ngươi mà cũng dám thách thức ta sao? - Jio lạnh
lùng nhìn cậu. - Nếu vậy\, ta sẽ cho ngươi cái chết đau đớn nhất!
Nói xong, Jio liền tạo một thanh đao lớn màu đen, chuôi đao ngắn mà to,
lưỡi đao dày mà chắc. Lại nhìn Minh Huân, cậu cười lạnh, vung đao chém
thật mạnh.
- Chết đi!
- Không!!! - Một tiếng hét lớn xen
vào\, một thân hình mảnh khảnh đã đứng chắn ở phía trước. Uyển Khanh là
người nhận ra đầu tiên\, nhưng cô lại không thể ngăn cản được người đó.
- Uyển Như? - Minh Huân cũng nhận ra người đó\, thốt lên không tin. Như
mỉm cười hơi nghiêng đầu nhìn cậu - một nụ cười nhẹ nhõm mà đau thương.
Khang! Đến bây giờ thì em đã có thể hiểu được, cho dù anh có Khang hay Minh
Huân, anh cũng không thể là của em. Từ khi gặp cô ấy, nhìn cô ấy, quan
sát cô ấy, em đã phần nào hiểu rõ vì sao trước đây anh chọn em. Bởi vì
tên của em có một chữ “Uyển”. Bởi vì mắt của em cũng giống cô ấy, cho dù là khác màu đi chăng nữa. Thậm chí cả nụ cười của em cũng vậy. Nó
giống, giống đến mức khiến em phải căm ghét nó. Anh nhìn thấy hình bóng
cô ấy qua em, người anh luôn nhìn, luôn yêu thương trong thời gian qua
cũng chỉ là cô ấy. Em...mãi mãi chỉ là cái bóng mà thôi.
Khi anh
nhớ ra mọi chuyện, anh liền nhẫn tâm vứt bỏ em, bởi cái anh cần không
phải là cái bóng. Chưa bao giờ em nghĩ cũng có ngày anh rời xa em như
vậy. Cho nên, chỉ cần có thể khiến anh nhìn em, có thể khiến anh nhớ đến em thì em sẽ làm tất cả, kể cả chết.
Khang! Ngay lúc này, người anh nhìn là em, là Uyển Như, chứ không phải cái bóng của bất cứ ai, đúng không?
- Uyển Như\, lui xuống đi! - Uyển Khanh hét lên\, bất chấp lao về phía
trước rồi đẩy Như đi chỗ khác. Nhắm tịt mắt lại\, cô chấp nhận để nhát
chém đó rơi vào người mình.
- Uyển Khanh! - Một vòng ôm thật
chắc\, thật ấm. Uyển Khanh mở mắt ra nhìn bàn tay đang ôm ghì lấy mình\, rồi hơi nghiêng đầu nhìn Minh Huân. Đôi mắt cậu đã nhắm nghiền\, đôi
mày cậu chau lại thật đau đớn. Ngay cả bàn tay vững chãi giữ lấy cô cũng bắt đầu run lên\, sau đó từ từ buông lỏng. Cho đến khi Minh Huân đã ngã xuống sàn\, Uyển Khanh cũng chỉ có thể đứng im bất động. Cô có cảm giác phía sau áo mình hình như hơi ướt\, thậm chí còn có mùi máu tanh.
- Khang! - Như chạy đến\, hốt hoảng giữ lấy khuôn mặt cậu. - Khang! Anh mở mắt ra đi! Khang!!
- Minh Huân? - Uyển Khanh cũng quỳ xuống lay lay hai vai cậu. Máu trước
bụng dần loang lổ\, thật chậm thật chậm chảy ra thấm ướt cả chiếc áo sơ
mi tối màu. Uyển Khanh hốt hoảng giữ chặt lấy\, dùng phép thuật ngăn
không cho nó chảy ra thêm nữa.
Vì sao? Rõ ràng là dùng lưng ra đỡ
cơ mà? Vì sao trước bụng cũng chảy máu thế này? Máu chảy rất nhiều, lại
không thể ngừng được, sao lại thế này cơ chứ?
Rõ ràng bình thường
lúc nào cũng mặc sơ mi trắng, vì sao lúc này lại mặc áo tối màu? Chẳng
lẽ...vì đã nghĩ đến trường hợp này sao?
Vì sao...hơi thở lại dần
mỏng manh như vậy, đến mức cô không thể nhận ra? Vì sao có dùng cách gì, cô đều không cảm nhận được tiếng tim đập của cậu được nữa? Vì sao vậy?
- Chị! Vì sao chị lại đau lòng? - Jio nhìn cô\, thốt lên. - Chị đau
lòng...vì hắn sao? Em làm tất cả mọi chuyện vì chị\, vậy mà bây
giờ...chị lại đau lòng vì hắn sao?
- Không\, Jio! - Cô ngước lên
nhìn cậu\, từ từ đứng dậy\, nước mắt đã thấm đẫm gò má. Lòng bàn tay
trái dần hiện ra một thanh kiếm bạc. Phải! Là thanh kiếm bạc\, chứ không phải kiếm băng như trước đây. - Em nhầm rồi! Em chưa từng vì chị. Chị
chỉ là cái cớ của em\, thứ em thực sự cần\, thứ mà em hướng đến là ngai
vàng kia\, không phải chị!
Kiếm bạc là thanh kiếm giết quỷ, kể cả dòng thuần cũng không tránh được. Chỉ cần bị trúng một nhát, máu sẽ chảy ra không ngừng, cứ như vậy cho đến
khi chết chứ không cần phải đâm vào tim. Tuy nhiên, người dùng kiếm cũng không tránh khỏi thương tích.
- Chỉ vì hắn mà chị muốn giết em
sao? Toji! Chị điên rồi! - Jio nghiến răng\, trừng mắt nâng đao lên. -
Chị không thể phản bội em! Chị không thể!!
- Nếu chị làm thế...em cũng sẽ giết chị đúng không? - Uyển Khanh nâng kiếm lên\, bước về phía trước.
Jio! Từ bao giờ em đã lầm đường lạc lối đến mức này?
“Toji! Dừng lại!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong không trung, trên trán cô bỗng xuất hiện vết ấn hình con phượng hoàng một cánh màu xanh lá. Uyển
Khanh dừng bước, chạm vào vết ấn không tin nổi.
Rõ ràng nó đã bị
anh xóa đi rồi cơ mà, vậy sao lúc này lại xuất hiện. Còn giọng nói kia,
rõ ràng nó là của anh. Cô...không hề nghe nhầm.
“Toji!”
Dường như cảm nhận có bàn tay đặt lên vai mình, cô quay người, vô thức làm
rơi thanh kiếm. Rời khỏi tay cô, thanh kiếm ấy liền tan biến đi, nhưng
cô lại không quan tâm đến điều đó. Bởi bây giờ trước mắt cô là Ken, cả
người anh được bao bọc bởi màu xanh lá non, cứ như vậy lơ lửng trong
không trung. Đó là...linh hồn sao?
- Thái...tử?
“Là ta!”
- Tại sao người lại...?
“Ta tin có lúc em cần ta!” - Anh mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô, rồi đi lại đối mặt với Jio.
“Ta biết sẽ có ngày này, nhưng hình như nó sớm quá rồi đấy!”
- Tên khốn! - Jio nghiến răng chém vào Ken\, nhưng anh chỉ thản nhiên đưa tay ra đỡ. Bàn tay anh dần tan đi rồi lại khôi phục như ban đầu.
“Thứ nhất, đứng từ trên đó đánh xuống thì chẳng thể làm gì nổi ta đâu. Thứ
hai, ngoại trừ lưỡi hái, không gì có thể đánh tan linh hồn ta. Lâu như
vậy mà ngươi vẫn không biết điều đó sao?”
- Khốn khiếp!! - Jio
chửi thề\, vung đao lên tiếp tục chém\, năng lượng cậu tạo ra liên tục
thay đổi\, nhưng tất cả đều vô ích. Không làm được gì Ken đã đành\, xung quanh còn không hề bị ảnh hưởng. Uyển Khanh chưa vào giờ nghĩ rằng anh
lại mạnh đến đáng tin như thế.
“Jio, có vẻ như ngươi vẫn không
hiểu. Lúc trước ta tha cho ngươi, mắt nhắm mắt mở buông thả ngươi là bởi ta tin cho dù thế nào ngươi cũng sẽ bảo vệ Toji, không bao giờ làm tổn
thương cô ấy. Ta tin tình yêu của ngươi không thua kém gì ta, thậm chí
là hơn. Việc ngươi lợi dụng tình cảm của ta, biến ta thành thằng ngốc
thì dù không thể tha thứ ta cũng đã cho qua. Tuy nhiên, việc ngươi đi
quá giới hạn của mình, bất chấp làm cô ấy bị thương thì quả thật, ta
không bỏ qua được nữa. Jio! Từ bao giờ tình yêu của ngươi lại biến thành tham vọng vậy hả? Thậm chí lúc nãy...ngươi còn có ý định dùng đao làm
cô ấy bị thương sao?”
- Im đi! Ngươi thì biết cái gì?? - Jio hét
lên\, sau đó cười nhạt. - Kẻ luôn có được những gì mình muốn như ngươi
đòi lên mặt dạy dỗ ta sao? Tình cảm của ta hơn ngươi thì được gì? Ta có
thể công khai nói với cô ấy được sao? Ta có thể công khai cướp cô ấy
khỏi tay ngươi được sao? Nói thì hay lắm\, nói thì dễ lắm. Vậy ngươi cứ
đứng vào chỗ của ta thử xem\, lúc đó ngươi có thể làm được như vậy
không? Cái ta cần là sức mạnh\, cái ta cần là quyền lực. Có hai thứ đó\, ta mới có thể có cô ấy\, ngươi hiểu không?
“Ta không hiểu!” - Ken lạnh lùng đáp trả. “Ngươi cần quyền lực, ngươi cần sức mạnh. Vậy để có
chúng, ngươi bất chấp việc Toji bị thương sao, thậm chí lúc nãy còn muốn giết cô ấy? Nói xem. Nếu là vậy, mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”
Jio hoảng loạn nhìn Ken, sau đó nhìn Uyển Khanh. Cậu lắc đầu, cúi xuống
nhìn hai bàn tay mình. Ngay khi cậu đã hiểu ra, chuẩn bị buông đao thì
cơn đau đầu dội đến khiến cậu choáng váng, mọi thứ điên cuồng xoay
chuyển trước mắt cậu. Gần đây, cơn đâu này thường kéo đến gần hơn,
thường xuyên hơn, thậm chí là nhức nhối hơn. Bây giờ, nó lại đau đến
đỉnh điểm.
- Jio sao vậy? - Uyển Khanh nhìn Ken đầy lo lắng.
“Đó là hậu quả của việc chiếm quá nhiều sức mạnh!” - Ken nhíu mày, đẩy cô
lùi ra sau. “Đừng lại gần nó lúc này. Có lẽ...nó sắp đánh mất cả ý thức
luôn rồi!”
- Sao cơ?
“Trẻ con đúng là dại dột!” - Ken thở
dài, tạo một quả cầu trong suốt trên lòng bàn tay. Nhìn cô, anh cười
gượng. “Vậy em nghĩ vì sao cho dù có là dòng thuần thì cũng chỉ có tối
đa ba loại sực mạnh? Hiện tại Jio không sở hữu sáu loại, mà là trên mười loại đấy. Điều đó sẽ khiến động mạch rối loạn vì không thể kiểm soát
được, rồi lâu dần sẽ phá bỏ cả não bộ. Nhìn nó đau đớn đến vậy thì có
lẽ, ý thức của nó cũng sẽ mất luôn. Vài phút nữa, thứ đứng trước mặt em
không còn là Jio, mà là một con quái vật chỉ hành động theo bản năng dã
thú thôi!”
- Không...thể nào! - Uyển Khanh trợn mắt. - Vậy...vậy em phải làm gì chứ?
“Chẳng phải em đã có đáp án rồi sao?”
- Nhưng một mình em thì...
“Không phải một mình đâu! Em còn có cậu ta mà!” - Ken cười, chỉ tay vào Minh
Huân. Cô quay đầu nhìn Uyển Như đang ôm cậu khóc, siết chặt tay.
- Cậu ấy...đã...
“Không sao đâu!” - Ken lại xoa đầu cô. “Đó là lý do anh xuất hiện!”
Nói xong, anh đặt tay lên mắt phải Uyển Khanh, bàn tay anh lóe sáng. Cô cảm nhận mắt mình đã không còn đau nhức nữa, thậm chí...có chút gì đó giống trước đây.
Cảm giác như có thể nhận lại được ánh sáng.
- Thái tử. Người...
Ken vẫn cười, di chuyển lại gần Minh Huân. Anh ngồi xuống nhìn khuôn mặt đã trắng bệch của cậu, vòng chân lại bắt đầu dùng phép. Xung quanh, từng
đốm nhỏ xoay vòng như những con đom đóm, trong tiếng hét hoang dại và
vũng máu dưới chân, cảnh tượng đó đẹp đẽ thần thánh đến không ngờ.
- Người làm gì vậy? - Uyển Khanh ngẩn người nhìn\, vô thức hỏi.
“Toji! Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau!” - Ken quay đầu nhìn cô, cười thật
hiền. “Hứa với ta, nhất định em phải sống thật tốt đấy!”
- Thái tử\, người định...
“Ta cứu hắn không phải vì ta muốn vậy đâu.” - Ken quay lại nhìn Minh Huân,
cũng là để tránh không cho cô nhìn thấy khuôn mặt anh lúc này. “Ta cứu
hắn vì em không muốn hắn phải chết mà thôi. Hắn quan trọng với em mà,
phải không? Hơn nữa, hắn cũng rất thật lòng với em. Ít ra, hắn biết rằng sẽ rất đau khi đỡ nhát chém đó, thậm chí có thể sẽ chết đi, nhưng hắn
vẫn dùng thân mình làm lá chắn cho em. Toji! Thật ra với hắn, em cũng
rất quan trọng. Đó là lý do ta chấp nhận cứu hắn!”
- Thái tử... -
Uyển Khanh nhìn vết thương trên người Minh Huân dần lành lại\, rồi nhìn
linh hồn Ken đang từ từ mờ đi\, hốt hoảng. - Thái tử\, đừng đi...
“Ta luôn bên em mà!” - Ken đứng dậy nhìn cô, để mặc từng đốm sang nhỏ vẫn
xoay vòng. “Toji! Ta đã từng nói sẽ không để em rời bỏ ta. Nhưng bây
giờ, có lẽ ta phải buông tay em, để em được rồi! Ít ra thì xin em...đừng quên ta. Vậy là đủ!”
Khuôn mặt Ken nhạt dần, nhạt dần rồi tất cả đều biến thành đốm sáng, xoay vòng bên Minh Huân cho đến khi biến mất hẳn.
Từ nãy đến giờ Như không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ khóc.
Ngoài nắm chặt bàn tay to lớn không vương chút hơi ấm này, cô...không
thể làm gì khác. Tuy nhiên...
- Uyển Khanh! Uyển Khanh! - Như vội
kêu lên\, nắm chặt tay Minh Huân hơn nữa. - Tay anh ấy...tay anh ấy cử
động rồi\, còn rất ấm nữa. Lúc nãy lạnh buốt như vậy\, giờ thực sự rất
ấm. Uyển Khanh\, cô xem đi! Vết thương cũng biến mất rồi! Uyển Khanh...
Cô thấy chứ! Cô cảm nhận được chứ! Thậm chí, cô còn nhìn rõ đôi mày Minh Huân đã nhíu lại.
Thái tử, người đã dùng linh hồn mình để cứu linh hồn của cậu ấy, dù biết
rằng làm như vậy người sẽ biến mất, vĩnh viễn không thể quay lại. Chạm
lên vết ấn mãi mãi không thể biến mất trên trán mình, cô mỉm cười.
Cảm ơn người, thái tử!
Ngay khi đôi mắt Minh Huân thật chậm, thật chậm mở ra, cũng là khi băng bịt
mắt của cô rơi xuống đất. Bốn mắt chạm nhau liền kinh hoàng. Mắt phải
Minh Huân vẫn đỏ như máu, nhưng mắt trái đã biến thành màu xanh lá cây.
Còn Uyển Khanh, mắt trái cô vẫn y như cũ, chỉ là mắt phải...lại cùng màu với mắt trái Minh Huân.