“Anh Quân Dương, anh ăn một miếng bánh đi mà, chỉ một miếng thôi… em đã tự
tay học làm nó đó, anh có biết không em vì làm nó mà mất rất nhiều thời
gian, còn bị bỏng nữa…”
Trọng Quân Dương sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng để mặc Hạ Kiều Nghi đã xuống nước hết lần này đến lần khác.
“Anh đừng lạnh nhạt với em như thế mà…”
Ánh mắt cô đã rưng rưng, chẳng qua trên gương mặt trang điểm vô số lớp phấn cùng màu môi son đỏ đậm nhìn không ra được điểm nào chân thành. Không
phải vì cô, bởi lòng cô hoàn toàn đã dâng hiến cho anh, chỉ là cô không
thể như Thẩm Yến Ngọc bộc lộ ra được vẻ yếu đuối của mình.
Dù thế nào, nhìn cô vẫn rất độc ác, mưu mô toan tính…
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Trọng Quân Dương lạnh lùng bố thí cho cô mấy chữ. Giây sau đã cho thư ký vào
mời cô ra ngoài. Hạ Kiều Nghi nhất nhất phải làm loạn một trận lên bờ
xuống ruộng rồi mới rời đi.
Lúc ra ngoài, vừa hay thấy Thẩm Yến
Ngọc đi tới, trên tay cô ta cũng cầm một hộp bánh ngọt xinh xắn. Cô
không ngần ngại đi đến chặn trước mặt cô ta. Sau khi hét tới hét lui
liền giật lấy túi bánh trên tay cô ta.
“Anh ấy nói không thích đồ ngọt, tao giúp mày vứt nó.”
Trước mặt Trọng Quân Dương là một bộ mặt, trước mặt những người khác lại là
một bộ mặt khác. Hoàn toàn khác nhau. Vô cùng trái ngược.
Thẩm Yến Ngọc tức giận, nhưng sâu trong ánh mắt như thể đang nghĩ tới điều gì,
vẫn cứ là không làm tổn thương cô. Cô ta nhẫn nhịn.
Đương nhiên,
điều đó càng làm Hạ Kiều Nghi tức giận vì cho rằng cô ta xem thường
mình. Hộp bánh liền bị ném xuống đất. Cô còn muốn gây chuyện với cô ta
thì thư ký khi trước đã kịp thông báo cho người đàn ông ngồi ở bên
trong. Anh vừa hay xuất hiện, một tay đẩy cô ra xa rồi ôm lấy Thẩm Yến
Ngọc đang có vẻ tủi thân kia.
Cô không ngã, nhưng cả cơ thể nhỏ
nhắn đều đập thẳng vào bức tường lạnh toát. Tiếp theo bên tai lại vang
lên những câu nói tàn nhẫn gây sát thương của Trọng Quân Dương.
Cô không nhớ rõ quá trình, chỉ biết khi mình bị đuổi ra ngoài, hai mắt bên dưới lớp kính đen đã đẫm nước, mascara nhòe đen. Cô ngồi bên ngoài trụ
sở tập đoàn Trọng Dương, lặng nhìn lên tầng cao nhất. Nơi đó đang có
người đàn ông cô yêu và người con gái anh yêu cùng hạnh phúc…
Trời đổ mưa lớn, mây đen ngập trời kéo theo sấm chớp giận dữ, cô vẫn ngồi lặng.
Bên đường, xe ô tô từ từ đỗ lại. Lục Đông Phong lặng lẽ xuất hiện trong màn mưa, trên tay cầm theo chiếc ô đen từ từ hướng về phía cô. Anh nâng ô
che cho cô, gắt gao ôm lấy thân người đang run rẩy vì lạnh. Mặc cho cô
lúc này đã chuyển toàn bộ dồn nén tức giận tủi hờn từ Trọng Quân Dương
sang người anh, đánh anh, mắng chửi anh. Anh vẫn không hề buông tay…
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tại vòng eo, cánh tay đàn ông săn chắc vòng ôm lấy cô. Tiếp theo chính là
hương thơm nước hoa của nam thoang thoảng tràn vào cánh mũi, cùng nụ hôn nhẹ nhàng nơi cánh cổ yêu kiều.
“Em không nghĩ gì cả.”
Cô nhàn nhạt đáp lại.
Tình cảm của Lục Đông Phong đối với cô, tất cả mọi người đều thấy… Trong
lòng nén một tia muộn phiền… kiếp này, cô thấy tình cảm của anh rồi…
Trọng Quân Dương xuất hiện thì sao, anh vẫn mãi không yêu cô. Thực ra thứ cô sợ chỉ là đối diện với ánh mắt của anh ấy mà thôi.
…
Lễ hội sắc màu chính thức diễn ra.
Vì đây là lễ hội bắt nguồn từ Ấn Độ, cho nên Hạ Kiều Nghi quyết định sẽ mặc trang phục
truyền thống Sari, bên trong là một chiếc váy lehenga xẻ phần eo và
lưng, dài chạm đất màu xanh ngọc có những họa tiết cổ điển. Kết hợp với
khăn choàng choli màu hồng mận thướt tha.
Mái tóc dài uốn xoăn
sóng lượn, một chút rũ nhẹ xuống trước ngực, phần còn lại tung tăng chơi đùa phía sau lưng. Theo mỗi một bước đi của cô, sẽ vô tình mà như cố ý
để lộ ra phần lưng và eo trắng mịn màng quyến rũ.
Không những vậy, trên mái tóc còn điểm một bộ trang sức Keshapasharachana. Tay đeo vòng
tay Ấn Độ, những chiếc vòng chất lượng quý hiếm được khắc họa chi tiết
tinh xảo. Mỗi lần nâng tay lên hạ tay xuống đều tạo âm thanh vui tai.
Cả người tỏa ra một thần thái kiêu ngạo, lại thêm ánh mắt lạnh nhạt cùng
thái độ khi gần khi xa, trông cô giống như một tiểu thư quyền quý xinh
đẹp nhưng đầy dụ hoặc. Cảm giác này gây cho người đối diện vừa muốn đến
gần làm thân với cô nhưng cũng rất sợ bị cô phớt lờ.
Lục Đông
Phong nhìn cô không thể nào chớp mắt. Ánh mắt hiện rõ sự si mê không lối thoát. Đến mức Hạ Kiều Nghi phải xấu hổ trừng mắt với anh, anh mới miễn cưỡng rời đi, nhưng chưa đến mấy giây đã lén đưa ánh mắt trở lại.
Hạ Kiều Nghi thấy anh như thế, chẳng thèm để ý đến anh nữa. Cô cản làm sao được người đàn ông này.
Hai người nhanh chóng hòa mình vào giữa một biển người nhiều nhất chính là
người ngoại quốc từ bốn phương, tất nhiên người Ấn Độ chiếm phần lớn.
Đến một khoảng trống, nơi có một tượng thần của Ấn Độ. Lục Đông Phong bỗng
chốc dừng lại, nắm lấy hai tay cô, hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Hạ
Kiều Nghi là lần đầu tham gia lễ hội sắc màu truyền thống Ấn Độ cho nên
chưa hiểu lắm về những nghi lễ ở đây. Lúc anh nắm tay mình, cô còn vui
vẻ cười.
“Nghi…”
Anh khẽ khàng gọi tên cô, tiếng gọi thâm tình đến mức không ai có thể cưỡng lại được.
“Sao thế?”
Đột nhiên anh nghiêm túc thật khiến cô trở nên hồi hộp.
“Anh yêu em!”
“...”
Hạ Kiều Nghi tròn mắt khó hiểu, khi cô chưa kịp hoàn hồn trên môi đã nhận
được một nụ hôn nhẹ nhàng. Tuyệt đối chỉ là một nụ hôn nhẹ mà thôi. Làn
môi lạnh của anh nhanh chóng rời đi, lướt qua má mịn màng dừng lại bên
tai.