Cảm giác vừa nhột vừa tê rần rần khiến cho Hạ Kiều Nghi phải bật cười. Cô khẽ quát anh.
“Anh họ hàng nhà Lu Lu đấy à?”
Nói xong thì cô giật mình hốt hoảng. Nín bặt nụ cười.
Lục Đông Phong cũng phát giác ra điểm bất thường, anh ngừng lại động tác hư hỏng của mình. Ánh mắt nhìn cô trân trân. Hạ Kiều Nghi chột dạ, lẩn
tránh ánh mắt anh.
“Nghi…”
Anh trầm thấp gọi tên cô.
“Hả?”
Cô vờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát sàn để không phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô thế kia.
Giây sau anh liền nói:
“Lu Lu là ai?”
“Ơ?”
Nghe anh hỏi, Hạ Kiều Nghi ngớ cả người. Chưa kịp hình dung ra thì tên kia đã nghiêm mặt chất vấn.
“Ơ với a cái gì, em mau nói đi rốt cuộc Lu Lu là tên khốn nào?”
Người phụ nữ này, to gan lắm. Còn dám so sánh anh với tên khốn Lu Lu nào đó.
Có biết là đàn ông rất không thoải mái khi bị so sánh kỹ năng giường
chiếu với nhau không? Thế mà cô đã phạm phải sai lầm trời đánh này, đêm
nay cô nhất định phải trả giá!
“…”
Hạ Kiều Nghi cứ u… a mãi không nói nên lời. Cũng tại vì cô không biết phải nói sao đây?
Lu Lu là tên của con chó con anh nuôi ở kiếp trước chứ làm gì có tên khốn nào ở đây?
Lu Lu là giống chó Pug. Năm cô hai mươi sáu tuổi ở kiếp trước, lúc ấy
trong một ngày đông giá rét, cô đuổi theo một tên kẻ thù đã tham gia vào vụ cưỡng hiếp cô năm nào, cũng là tên gián tiếp giết chết mẹ cô lên
vùng núi phía Bắc. Dưới sự trợ giúp của đám đàn em mà Hàn Triết bố trí
cho, cô đã tận tay giết tên đó.
Nơi đó cảnh sắc núi rừng hoang vu
cho nên lạnh hơn gấp nhiều lần ở vùng đồng bằng, còn có cả tuyết rơi. Hạ Kiều Nghi hai tay nhuốm đầy máu, ánh mắt thù hận. Tóc tai xõa dài. Mặt
và quần áo đều bị bắn màu đỏ của máu. Nhìn không khác gì con quỷ cái
giữa màn đêm.
Nhìn xác của tên kia, cô một chút cũng chẳng có hối hận. Chỉ lạnh lùng ra lệnh với tên đàn em.
“Ném nó xuống vách núi.”
“Vâng.”
Đám đàn em theo Hàn Triết tên nào tên nấy đều là kẻ tay nhuốm đầy máu, tuy
nhiên lúc này cũng phải rùng mình trước sự tàn độc của cô. Vội vàng phân chia nhau đi vứt xác bị chém thành mấy phần.
Khi trở người lên
xe, gần đó phát ra âm thanh rên ư ử khe khẽ. Hạ Kiều Nghi phát giác có
gì đó đang theo dõi mình. Cô cầm chiếc dao lưỡi dài vừa được lau sạch
vết máu hướng về phía phát ra âm thanh lạ lùng. Bộ mặt hầm hầm sát khí
sẵn sàng sống mái với cái tên dám rình mò cô.
Kết quả sau khi lật tấm bạt cũ nát, đập vào mắt cô chính là cặp mắt tròn ướt át.
Một con chó con nhỏ, bộ lông bết bát đang dần đông cứng lại do tuyết trời
lạnh giá. Cả người gầy yếu, có vẻ như sắp chết. Nếu không vì ánh mắt ướt át chảy lệ của nó, Hạ Kiều Nghi thực sự đã cho rằng nó đã chết.
Cô chẳng quan tâm, rũ bạt xoay người bước đi. Rồi chẳng biết chó nhỏ nhận
ra hiện tại bám theo cô mới có cơ hội sống hay không mà cứ vậy rúc từ
bên trong tấm bạt mục nát, bất chấp cái lạnh mùa đông chạy theo bám lấy
chân cô.
Hạ Kiều Nghi nhìn nó, nghĩ bụng vậy mà đến lúc còn hơi thở cuối cùng con chó con này vẫn còn khôn lắm, biết chạy tới ôm đùi cô.
Một tên đàn em chạy tới, nhìn thấy con chó bẩn thỉu không ngừng làm phiền
cô thì liền muốn bắt lấy đem tuẫn táng xuống vách núi cùng tên kia.
Con chó nhỏ không ngừng rên ư ử hướng về phía cô.
Lúc tên đàn em chuẩn bị ném nó xuống vách núi, Hạ Kiều Nghi bất chợt lên tiếng.
“Để nó cho tao.”
Tên đàn em ngơ ngác bê chó nhỏ lại, bụng nghĩ có phải người đàn bà độc ác này nổi lên tính người rồi hay không.
“Sao vậy chị?”
Con chó nhỏ vừa đến gần cô, liền nhổm nhổm người đưa ra hai chiếc chân nhỏ về phía cô giống như đòi cô bế.
Hạ Kiều Nghi lúc đó chê bẩn, chẳng qua miễn cưỡng ôm lấy nó lên trên xe.
“Chị định nuôi nó à?”
Tên đàn em theo sau bước chân cô, hỏi.
Hạ Kiều Nghi yên lặng không trả lời, cô đang suy nghĩ. Ngay từ lúc quyết
định cứu sống nó, cô đã nghĩ tới vứt nó cho Lục Đông Phong. Chỉ có loại
người thích lo chuyện bao đồng như anh ta mới rảnh để làm loại chuyện
này.
Trên xe, con chó nhỏ nằm dụi vào lòng cô. Cô để nó sang ghế bên cạnh, nó lại chạy ngồi vào lòng cô. Hẳn là vì lạnh nhỉ?
Đúng là động vật như nhau.
Đều hướng về tia hy vọng sống!
Sáng hôm sau, Lục Đông Phong tìm đến nhà cô. Hạ Kiều Nghi ngồi trên ghế sô
pha uống rượu. Đôi tay xinh đẹp nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang đỏ. Cả
người mặc chiếc váy ngủ hai dây, trên người lộ ra vô số vết hôn chi chít do đàn ông làm.
Lục Đông Phong xuất hiện, vẫn là ánh mắt thống
khổ cùng si tình mà khi đó cô chán ghét. Anh nói chuyện về việc cô lại
giết thêm một người. Nói đi nói lại một hồi, vẫn chẳng quên dặn cô đừng
làm vậy nữa. Ánh mắt anh như có như không đặt trên những dấu hôn kia.
Xong xuôi anh liền quay người bước đi, thời gian đến chẳng quá nửa tiếng.
Lần nào cũng vậy, chẳng qua là do cô không muốn nhìn mặt anh.
“Đợi đã.”
Hạ Kiều Nghi cất tiếng gọi anh.
Lục Đông Phong xoay người lại, giấu không được niềm vui, vẻ chờ mong khi từ rất lâu rồi cô mới gọi anh lại.
“Còn chuyện gì sao?”
Hạ Kiều Nghi chỉ tay về phía chiếc tủ kệ trang trí. Nơi đó có một cục bông màu socola sạch sẽ đang nằm ngủ.
“Anh mang nó đi đi.”
Cô nhàn nhạt nói.
Lục Đông Phong đi tới nhìn thấy con chó nhỏ, liền hiểu ý của cô.
“Em lấy nó ở đâu thế?”
Anh khó hiểu.
“Nhặt được.”
Nói rồi cô đứng khỏi ghế, uốn mông yểu điệu đi về phía cầu thang. Chiếc váy ngủ ngắn ngủn theo từng bước đi của cô mà bị xộc xệch nhìn thật hoang
dại không tử tế.
Lục Đông Phong vội cụp mắt. Dù anh còn nhiều câu hỏi nhưng biết cô chẳng trả lời nên thôi. Chỉ hỏi nốt một câu:
“Tên của nó là gì vậy?”
“Tùy anh.”
Hạ Kiều Nghi không xoay người lại.
“Em đặt đi, dù sao cũng là em… nhặt về.”
Thấy anh cứ nài nỉ, Hạ Kiều Nghi tùy ý đáp.
“Lu Lu.”
Lu Lu!
…
Lục Đông Phong nhìn cánh môi cô cứ nâng lên rồi hạ xuống mãi cũng không cất tiếng, cuối cùng anh giận dữ ngậm lấy nó, cắn một phát mạnh.
“Được lắm, em cứ nghĩ đến cái tên Lu Lu đó của em đi.”
Nói rồi anh xoay người đè cô xuống giường. Thô bạo kéo nốt chiếc quần bảo
hộ trên người cô. Chẳng một màn dạo đầu tình tứ, anh cứ vậy mà tiến vào
bên trong một cách mạnh mẽ.
Hạ Kiều Nghi bị vật chướng của anh
liên tục thúc tới thống khổ cong người trốn tránh mà bị bàn tay cứng cáp của anh giữ chặt dưới thân.
“Hức… anh… anh bình tĩnh đã…a…”
Dù cô có khổ sở van xin thế nào thì làn sóng mãnh liệt thúc tới giống như
thủy triều ập vào bờ cũng không dừng lại. Anh tức giận thật rồi.
Nghĩ cũng tội anh, cả hai đời đều ghen tị với chó!
Thì thôi chỉ kịp nghĩ như vậy, rất nhanh Hạ Kiều Nghi liền bị anh hành cho
đến chẳng thể nghĩ nổi thứ gì trong đầu. Lúc này chỉ có đau trong sung
sướng và rên rỉ mà thôi. Cô rất nhanh đã lên đỉnh còn trước cả Lục Đông
Phong. Cũng chỉ vì lần này anh quá là mạnh mẽ đi.
Trong lúc cao trào, Lục Đông Phong nhịn không được mà gằn giọng.
“Em thấy thế nào, anh đủ thỏa mãn em hơn tên kia chưa?”
Hạ Kiều Nghi sao lại lỡ miệng chọc giận cái đồ thù dai này nhỉ?
Cô hậm hực giận dỗi thì cũng chẳng còn sức, lúc này chỉ biết ôm chặt lấy
anh như trâu tìm cọc mà thôi. Thế mà Lục Đông Phong không tha cho cô,
anh tạm ngừng lại việc thúc thắt lưng thế nhưng không rút cái vật đàn
ông kia ra. Tiếp tục ra lệnh:
“Trả lời!”
Hic.
Hạ Kiều Nghi tôi khổ quá mà.
Cô cố bình tĩnh lại, thều thào nói:
“Đủ rồi!”
Lục Đông Phong thêm một lần không hài lòng, anh nâng hông nhấn xuống một
lần. Cú nhấn người này trực tiếp ép sâu vào bên trong tận đáy.
“Á…”
Hạ Kiều Nghi chật vật chảy nước mắt nức nở.
“Cho em nói lại.”
Hạ Kiều Nghi ghét bỏ dùng tay đánh vào người anh, y như muỗi đánh. Cô dùng hết sức bình sinh để hét lớn:
“Đủ rồi, anh là nhất. Được chưa?!?”
“Ngoan lắm!”
Anh vừa dứt lời, lại là một tràng vũ bão ập đến.
Hạ Kiều Nghi chợt cảm nhận cú lừa đau đớn đến từ anh. Cô rất tức giận
nhưng chẳng còn tâm trí để tức giận. Chỉ có thể kêu gào trong lòng.
Huhu, cái giá phải trả cho Lục Đông Phong cũng quá là đắt đi!
Đồ phúc hắc nhà anh, trong bụng anh ấy thế mà cũng dùng để tính toán với cô. Có khổ không cơ chứ?