Phiên tòa xét xử vụ liên án cố ý giết người và buôn lậu hơn mười tám tấn
hero.in. Sau gần bốn năm ròng rã, thời gian dài dằng dặc cuối cùng tên
trùm đứng đầu Hàn Triết đã bị bắt giữ.
“Bị cáo Hạ Kiều Nghi với tội danh cố ý giết người và làm giả hiện trường vụ án đã làm ba người tử vong và hai người rơi vào trạng thái thực vật.
Liên tội vận chuyển và tàng trữ ma túy… Theo điều 9 Bộ Luật Hình sự, căn cứ vào các tội danh đặc biệt nghiêm trọng… Tòa tuyên phán Hạ Kiều Nghi
hình phạt tử hình, thời gian thi hành án là ngày…”
Giây phút thẩm phán gõ búa chứng tuyên bố án tử hình dành cho Hạ Kiều Nghi,
cả tòa án như ong vỡ tổ. Khắp các ngóc ngách đều vang lên tiếng cười,
tiếng nói mừng rỡ.
Hạ Kiều Nghi ngồi ở ghế bị cáo, bên cạnh còn có thêm vài người chung số phận trong
đó có ông trùm Hàn Triết. Ánh mắt mấy người đàn ông hướng về phía cô đều là vẻ tuyệt vọng giấu kín. Ngay đây thôi, chính họ cũng sẽ có số phận
tương tự.
Cô gái có dáng người
gầy gò khoác trên mình bộ quần áo sọc kẻ dành cho phạm nhân. Thần sắc
gương mặt xanh xao, ánh mắt hờ hững. Lướt quanh một vòng phía sau lưng
mình.
“Đáng đời lắm, đồ đàn bà độc ác…”
“Chết đi là đúng. Sống làm gì cho ô uế xã hội…”
Dường như Hạ Kiều Nghi đã quá quen thuộc với hình ảnh tiêu cực cùng những câu chửi rủa thế này. Ban đầu cô còn uất hận, vậy mà bây giờ lại cảm thấy
hóa ra họ chửi cũng đúng. Không ngờ cái nơi ngục giam tăm tối kia lại
cải tạo được cô.
Từ sau khi bị
bắt vào trại giam chờ xét xử đến nay đã là hơn hai năm. Thời gian hai
năm dài dằng dặc cuối cùng cô cũng đã được phán quyết rồi. Rốt cuộc cô
nên vui mừng vì không còn gì có thể trói buộc cô nữa.
Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về hướng người đàn ông cùng người phụ nữ
bên cạnh anh ta. Người đàn ông với thần sắc luôn luôn lạnh lùng giờ khắc này cũng bộc lộ một chút ý vui từ sâu trong ánh mắt.
Hạ Kiều Nghi khóe môi nở nụ cười có phần chua chát.
Trọng Quân Dương, người đàn ông cô dành cả thanh xuân, cả tuổi trẻ, cả cuộc
đời để yêu. Đến giờ vỏn vẹn đã được một thập kỷ. Cô yêu anh bằng tất cả
sinh mạng của mình, sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện chỉ để đổi về ánh mắt của anh.
Vậy mà bây giờ anh cũng giống như bọn họ, cũng hả hê vui sướng khi cô bị phán tội tử hình.
Nhận thấy ánh mắt của cô, cô gái bên cạnh anh không ai khác chính là Thẩm
Yến Ngọc, người con gái cao cao tại thượng đưa mắt nhìn về hướng cô.
Hạ Kiều Nghi nhìn ra trong mắt đối phương chính là nỗi hận thù sâu sắc,
cũng đâu đó đan xen sự thương hại. Cô cười khuẩy, Thẩm Yến Ngọc hận cô
cũng phải, vì cả nhà cô ta đều bị cô hại chết mà.
Trọng Quân Dương như cảm nhận được ánh mắt cô, liền quay sang nhìn cô đầy
nghiêm nghị, bàn tay anh bất giác ôm lấy Thẩm Yến Ngọc đầy sự che chở.
Hạ Kiều Nghi cười khổ, cô thế này còn làm gì được cô ta nữa mà anh cứ lo.
Mất hứng rời mắt khỏi hai vợ chồng nhà kia, ánh mắt dần dần trở nên tăm
tối…
Hỏi cô có hối hận về những chuyện mình làm hay không, thì có lẽ giờ khắc này Hạ Kiều Nghi thực sự
đã hối hận rồi. Thứ khiến cô hối hận nhất chính là ánh mắt đau khổ của
người đàn ông kia. Một mình anh… chỉ một mình anh rơi nước mắt tiếc
thương cho cô.
Lục Đông Phong cái đồ trẻ con này…
Đường đường là một Thiếu Tá Lục oai phong một thời bây giờ anh cứ vậy mà khóc sao?
Yếu đuối như đàn bà thế thì bảo sao mà cô không thèm yêu anh chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, mà hai mắt của Hạ Kiều Nghi cứ đỏ ửng cả lên. Lúc anh
nhìn mình, cô ngay lập tức lảng tránh. Chỉ sợ nhìn thêm nữa chính mình
sẽ bật khóc…
Thực ra, nói Hạ
Kiều Nghi ngu ngốc cũng chẳng phải là nói ngoa. Có lẽ cô cũng chẳng ngờ
đến trong hàng dài các bị cáo, cũng luôn có một ánh mắt thâm trầm chăm
chú nhìn về phía cô.
…
Phiên tòa xét xử kết thúc, Hạ Kiều Nghi được hai nữ cảnh sát dẫn đi ra ngoài. Bàn tay bị còng số tám khóa chặt. Nhìn cô lúc này có phần ung dung tự
tại càng khiến cho những người dân tham gia phiên tòa căm ghét, không
ngừng chửi rủa.
Có người kích
động, cầm cả trứng thối và rau củ thối mang sẵn đến ném vào người cô.
Chỉ là chưa kịp trúng thì Lục Đông Phong đã đứng chắn trước mặt. Người
đàn ông sau hai năm này đã tàn tạ nhan sắc đi nhiều, chẳng còn là người
đàn ông đẹp trai năm nào. Ấy thế mà cũng chẳng còn khiến cô cảm thấy
chán ghét như ngày trước nữa.
Anh cứ vậy mà hứng trọn mấy quả trứng thối vào người. Bộ vest đen nghiêm
trang anh đang mặc hiện tại đã thấm không ít những thứ đồ bẩn thỉu, hôi
thối.
Hạ Kiều Nghi nhìn anh,
một câu cũng không an ủi. Cứ mặc anh bị người ta chửi là ngu dốt vì chấp mê bất ngộ một con đàn bà độc ác là cô.
“Lục Thiếu Tá, phiền anh hãy tránh ra.”
Một nữ cảnh sát lên tiếng với Lục Đông Phong.
Lục Đông Phong định mở miệng thì Hạ Kiều Nghi đã nói trước:
“Được rồi, nhìn cũng đã nhìn đủ rồi. Anh muốn em đứng đây mãi để người ta ném trứng thối vào người em sao? Trong nhà giam không có nhiều nước sạch để tắm đâu. Em thế này đã đủ xấu xí dơ bẩn rồi.”
“Đừng nói nữa…”
Lục Đông Phong không thể nghe được tiếp. Đôi mày cau có khi nghe cô tự nhục mạ bản thân.
Anh đứng chắn hết những thứ ô uế ném đến, giúp cho mấy vị cảnh sát dẫn Hạ
Kiều Nghi lên xe trong trạng thái không tình nguyện. Vì nếu cô lên xe
rời đi, thì chỉ sợ hai người sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa.
Lúc lên xe, bàn tay đang bị khóa chặt của Hạ Kiều Nghi chợt bị Lục Đông
Phong nắm lấy. Cô không nhìn vào mắt anh, vì chỉ cần nhìn là lại cảm
giác như có vô số cây kim đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn, vô cùng dằn vặt.
“Nghi…”
Lục Đông Phong đè nén vô vàn thống khổ gọi tên cô. Anh vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cứ nghĩ tới chẳng bao lâu nữa hai người sẽ âm dương
cách biệt thì lại chẳng nói được lời nào.
“Lục Thiếu Tá, tử tù còn được gặp lại người thân. Phiền anh buông tay để chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ của mình.”
Nữ cảnh sát lại một lần lên tiếng nhắc nhở.
“Đợi tôi một chút…”
Lục Đông Phong gấp gáp đáp lại nữ cảnh sát.
Ở bên cô hơn mười hai năm, anh đủ hiểu người phụ nữ vô tâm tàn nhẫn này
chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội được gặp lại nữa nên mới cố gắng níu
kéo những giây phút cuối.
Lục
Đông Phong vội vàng bộc bạch ra niềm băn khoăn trong lòng mình. Gương
mặt vì sút cân trầm trọng bị hóp lại, lộ ra những góc cạnh của gương
mặt. Cặp mắt đen sâu thẳm giấu không được vẻ chờ mong.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ ở bên anh… phải không?”
Hạ Kiều Nghi hơi khựng lại, cô thực sự đã định trả lời là “ừ” nhưng nghĩ
tới có thể anh sẽ hành động ngớ ngẩn mà đồng quy vu tận đi theo cô cho
nên thái độ liền trở nên lạnh lùng, cô nói:
“Không… em không yêu anh, sẽ không ở bên anh.”
Lục Đông Phong như đã biết trước câu trả lời, ấy vậy mà vẫn giống như rơi
từ trên vực thẳm xuống tận đáy địa ngục tăm tối. Toàn thân bất động,
gương mặt không thể nào đau khổ hơn được nữa, chỉ sợ nếu còn hơn nữa anh sẽ đột quỵ mà lăn đùng ra tại chỗ.
Nhìn anh như vậy, Hạ Kiều Nghi ngoài cười khổ ra thì chẳng biết làm gì khác. Cô chính là ngu dốt nên trong suốt mười hai năm qua mới không nhìn thấy người đàn ông này yêu mình nhiều thế nào…
Cuối cùng, nhìn thấy sự mất kiên nhẫn từ trong mắt nữ cảnh sát, cô chỉ đành
cố nén đau thương rụt tay mình ra khỏi bàn tay thô ráp của anh.
“Cố gắng sống tốt, em đi đây…”
“Hạ Kiều Nghi… dù em không yêu anh… kiếp sau anh chắc chắn vẫn sẽ đi tìm em, ở bên cạnh em, yêu em đến chết…”
Cửa xe đóng lại ngăn cách hai người hai thế giới. Chiếc xe chuyển bánh dần
dần khuất mắt mọi người. Lục Đông Phong suy sụp quỳ thụp xuống đất.
“A…”
Anh hét lên đầy đau khổ bất lực. Nước mắt cùng tiếng khóc đầy thống khổ của người đàn ông chảy dài, tay không ngừng đấm xuống mặt đường, xuất hiện
màu máu đỏ tươi.
Cảnh này đã
thu cả vào tầm mắt của Trọng Quân Dương và Thẩm Yến Ngọc. Trái tim Thẩm
Yến Ngọc khẽ nhói đau. Sau cùng người con gái ấy chỉ biết lắc đầu, cảm
thán hai chữ:
“Nghiệp duyên.”
“Em đừng nghĩ nhiều, như vậy không tốt cho đứa bé.”
Trọng Quân Dương cẩn trọng đỡ tay Thẩm Yến Ngọc rời đi. Sau ngày hôm nay, hai người họ có thể ngủ yên giấc rồi.