Lê Tử Trung phát điên rồi, Khương Hà Nhi bị bắt đi. Khuôn mặt anh nổi đầy
sọc đen, lòng nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận.
Nếu biết đưa Hà Nhi của anh đến đây sẽ rời xa cô, anh đã nhốt cô lại trong
nhà của hai người, vĩnh viễn không để cô ra ngoài. Một năm qua, trải
nghiệm cảm giác vui vẻ hạnh phúc chưa từng có, giờ mất đi cô gái mình
yêu Lê Tử Trung như trở về thời kì trước đó, vô cảm, lạnh lùng.
Hiện giờ có giết bao nhiêu người cũng không đủ xoa dịu anh. Trừ khi Hà Nhi của anh quay về.
Sàn nhà vốn trắng bóng nay đã chất đầy xác chết, đều là vệ sĩ bảo vệ mà anh cử đến đây. Máu đỏ bê bết trên sàn. Không khí lan tỏa một mùi tử vong,
ai nhìn vào cũng run cả người.
Lê Tử Trung khuôn mặt không biểu
cảm, súng trên tay anh chĩa vào đầu Cao Tuấn đang quỳ gần nhất. Cao Tuấn có khí thế hơn những người kia, đến cả run một chút cũng không. Quỳ
lưng rất thẳng.
Cao Tuấn biết Khương Hà Nhi rất quan trọng với
thiếu chủ, nay làm mất người là tội của bọn họ, chết là điều dĩ nhiên.
Lê Tử Trung có gì không dám làm chứ?
Năm đó khi vừa đi theo Lê Tử
Trung, Cao Tuấn tận mắt chứng kiến cảnh thiếu chủ bức chết ông nội ruột
để lên nắm quyền Lê gia, một màn kia dọa anh sợ hơn nửa năm. Lúc thay bố trở thành trợ lý của Lê Tử Trung, Cao Tuấn đã biết có một ngày mình sẽ
chết dưới tay thiếu gia, đã sớm chuẩn bị tinh thần. Đi theo Lê Tử Trung
được một thời gian, đêm nào cũng gặp ác mộng. Dần dần Cao Tuấn cũng
quen, đã không còn cảm xúc gì trước những cảnh máu me này.
Lê Tử
Trung thấy người đang quỳ không lộ biểu cảm. Những năm qua dạy dỗ cẩn
thận, thật không uổng. Mặc Cao Tuấn còn tác dụng gì, nhưng đã khiến Hà
Nhi rời khỏi anh đều phải chết.
"Cao Tuấn, cậu với họ không giống nhau, chính là chó con được tôi dạy dỗ tỉ mỉ nhất. Không muốn cầu xin sao?"
Cao Tuấn cúi đầu hơi thấp, vẫn một mực quỳ trên nền lạnh lẽo. Khuôn mặt
cũng không nét nhăn nhó, chỉ là chết thôi, những năm qua Cao Tuấn làm
không ít chuyện trái với lòng, giờ cũng nên nhận trừng phạt rồi.
"Thiếu chủ, khiến phu nhân rơi vào nguy hiểm là lỗi của tôi. Cao Tuấn chấp
nhận chịu phạt. Chết không hối tiếc" Cao Tuấn không chút hối hận nói ra
những lời trong lòng.
Quả thật rất có trách nhiệm. Lê Tử Trung chỉ cười nhạt đáp lại một từ:
"Tốt"
Chính khoảnh khắc Lê Tử Trung định ra tay, một bóng dáng thiếu nữ chạy lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó biểu hiện sợ hãi:
"Anh Tử Trung, không được!"
Cô gái quỳ xuống trước Lê Tử Trung, lại quay lưng ôm lấy thân hình to lớn
của Cao Tuấn bảo vệ. Nhìn từ phía sau, cô ấy có chút giống Hà Nhi của
anh. Một màn này, Lê Tử Trung nhìn mà chán ghét.
Cao Tuấn được
người ta bảo vệ chẳng những không thấy an tâm mà còn hoảng hốt hơn.
Thiếu chủ chính là ghét nhất mấy cảnh cầu tình. Muốn đẩy cô ấy ra nhưng
anh ta đã được dạy không được lộn xộn trước mặt chủ nhân:
"Quách tiểu thư, không cần!" Khuôn mặt Cao Tuấn đã xuất hiện biểu cảm.
Cô gái này tên Quách Nhạn, là tiểu thư Quách gia, chính là em gái của
Quách Phong. Cô cũng không cần biết tình hình đang nguy hiểm thế nào,
một mực bảo vệ ôm Cao Tuấn trong lòng. Quách Phong đã bắt Khương Hà Nhi
đi, mà Quách Nhạn lại tự tìm đến. Cao Tuấn chỉ sợ thiếu chủ tức giận sẽ
giết cô. Đến cả ông nội Lê Tử Trung cũng có thể nhẫn tâm, với nhà họ
Quách đã là gì chứ?
"Thật cảm động...Cao Tuấn, cũng có người vì
cậu mà nguyện chết. Vậy thì hôm nay, cho cả hai cùng thành toàn được
không? Đến suối vàng không cô đơn" Lê Tử Trung cong môi, không biết là
chán ghét hay khinh bỉ.
Quách Nhạn lùi lại, dùng ánh mắt ra hiệu
cho Cao Tuấn không cần lo lắng. Cô gái nhỏ quay người, quỳ trước Lê Tử
Trung, đôi mắt đẫm lệ mở to:
"Anh đừng giết anh Cao. Em biết vì
anh trai em mang chị dâu đi nên anh mới tức giận. Em sẽ thay anh Cao tìm Quách Phong cùng chị dâu về, được không?"
"Quách tiểu thư!" Cao Tuấn giật mình, một cô nương ngây thơ như Quách Nhạn thật sự không hợp với con đường này.
Lê Tử Trung nhìn cô nhóc trước mắt, để cô thay vị trí của Cao
Tuấn? Anh nhướng mày, một cô gái như Quách Nhạn có thể làm ra việc gì có ích?
"Quách Nhạn, Lê gia chúng tôi còn cần một người nhỏ bé như cô giúp đỡ sao?"
"Không vô dụng!" Quách Nhạn khảng khái lắc đầu: "Quách Phong đã muốn trốn anh
sẽ không tìm được. Nhưng anh ấy là anh trai của em. Bọn em chơi thân với nhau, em hiểu rõ anh ấy"
Lê Tử Trung không phải không biết Quách
Phong giỏi nhất chính là lẩn trốn. Biết bản thân đã lay động được anh
trai Quách Nhạn như có hi vọng:
"Xin anh tin em, tha cho Cao Tuấn, cho em một cơ hội, em nhất định sẽ tìm được chị dâu về trong thời hạn
nhất định. Nếu không, em nguyện chết cùng anh ấy!"
Cao Tuấn không biết phải làm gì hơn, đây tuyệt đối không phải là con đường cô nên chọn. Anh không nên làm liên lụy Quách Nhạn.
Lê Tử Trung cũng muốn thử xem Quách Nhạn này có thể làm ra việc gì. Nhưng
cô là em gái của Quách Phong, phải cảnh giác cao độ. Vì một tên trợ lí
quèn mà đối đầu với cả anh ruột, có chút nực cười.
"Được. Nhớ những gì vừa nói"
Quách Nhạn còn chưa kịp vui mừng thì Lê Tử Trung đã giơ súng. Không cần nghi
ngờ, kĩ năng của anh rất tốt, trực tiếp nổ súng vào Cao Tuấn, hôm nay
phế đi nửa cái mạng của cậu ta. Hai tay, hai chân của Cao Tuấn đều dính
đạn.
"Lê Tử Trung, anh..." Quách Nhạn không thể phủ nhận, Lê Tử
Trung thật sự vô tình. Ở trước mặt anh một cô gái như cô thật sự không
thể có chút quyền lợi. Nhìn Cao Tuấn một thân đầy máu nằm trên sàn lạnh, cô khóc không thành tiếng.
Lê Tử Trung không muốn nhìn tiếp cảnh tình cảm này, trực tiếp ném khẩu súng về phía sau. Vệ sĩ bắt lấy, không dám phát ra tiếng động.
Quách Nhạn đang sợ, cô cũng chưa bao giờ khóc nhiều như vậy. Lê Tử Trung biết đứa nhóc này ghét nhất là khóc lóc yếu đuối, nhưng lại khóc vì chó con dưới chân anh. Hơi cúi người, anh
giữ chặt cằm cô, giọng điệu sắc lạnh:
"Khóc cái gì? Cao Tuấn sẽ
không chết. Chỉ là lấy nửa cái mạng trước. Đợi em thất thủ sẽ lấy nốt
nửa phần còn lại, và mạng của em."
"Em biết rồi" Quách Nhạn gạt tay anh ra, lau nước mắt
Lê Tử Trung quay người, trước khi bỏ đi còn không quên dặn dò:
"Hai năm"
Mấy vệ sĩ và giúp việc bên cạnh vừa chứng kiến một màn thảm sát, không khỏi run sợ. Lê Tử Trung cứ vậy rời đi, không cần anh ra lệnh họ cũng biết
tự dọn dẹp hiện trường. Tất nhiên cũng không chậm trễ, nhanh chóng đưa
anh Cao của họ đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Quách Nhạn luôn ôm thân thể của Cao Tuấn, máu rỉ ra, cô không chê anh bẩn. Chỉ mong đến bệnh viện nhanh chút.
Cô thấy thật bất công, Lê Tử Trung yêu chị dâu đến thế, không phải là tình yêu sao? Quách Nhạn cũng yêu Cao Tuấn. Anh ta là thiếu chủ Lê gia, một
tay che trời, cũng không chịu hiểu cho cô.
Nhưng cũng đỡ hơn là
hôm nay Cao Tuấn mất mạng. Lê Tử Trung không giống Quách Phong, nói lời
giữ lời. Ít ra cô cùng Cao Tuấn có thể sống thêm hai năm nữa.