Ánh nắng nhẹ buổi sáng khiến người ta rung động...
Trong khi Khương Hà Nhi vẫn ngủ say, Lê Tử Trung như mọi lần ngắm nhìn cô,
lại xem đến đôi chân trắng ngọc của mèo con nhà mình. Chân cô linh hoạt, dễ thương...
"Thảo nào lại dễ dàng chạy khỏi nhà hàng"
Trong đầu Lê Tử Trung có suy nghĩ, nếu đôi chân này của cô vẫn còn nhất định
sẽ lại chạy khỏi anh. Nghĩ là làm, anh đưa tay nâng chân phải của cô
lên, Khương Hà Nhi vẫn ngủ ngon lành cho đến khi cảm nhận được đau đớn:
"Tử Trung, anh làm gì vậy? Đau quá!" Khương Hà Nhi tỉnh dậy, cô nhăn mặt hét lên, chân vội thoát khỏi tay anh
Mặc dù biết với quyết định này Khương Hà Nhi sẽ hận anh, nhưng trên khuôn
mặt tuấn mĩ của Lê Tử Trung lại không có chút lay động, nét mặt lạnh
lùng đó khiến cô thấy mà sợ.
Khương Hà Nhi thấy vừa sáng sớm chân
đã bị anh làm đau liền nhận ra, nhất định dục vọng chiếm hữu của anh lại dâng lên, sợ cô bỏ trốn. Lê Tử Trung không đập gãy chân cô nhưng ngược
lại muốn tận tay bẻ.
Cô bật dậy trên giường, thân thể trần truồng cũng không quan tâm, cô co lại cầu xin tha thứ:
“Tử Trung, hôm qua là em sai, lần sau em không dám nữa.”
“Hà nhi, sao em lại không nhớ lời anh nói?” Anh chạm nhẹ vào tấm chăn mỏng. Mắt anh chợt lóe, vươn tay bắt được một chân cô: "Anh đã từng nói nếu
em bỏ chạy sẽ đập gãy chân em"
Lê Tử Trung hôm nay khác ngày
thường. Khương Hà Nhi sợ đến co rúm người, muốn rút chân về nhưng không
đủ sức. Một giây sau, cô cảm thấy thân thể mình bị kéo xuống, hai chân
không biết từ lúc nào đã bị anh siết chặt.
Cô dùng sức đá nhưng
sức lực không thể bằng anh, chưa được vài cái đã bị tay anh giữ chặt.
Hơn nữa đêm qua còn bị hành cả đêm, cơ thể không còn chút sức. Nếu không bị đau cô cũng không thức dậy.
“Em sai rồi, sau này mọi chuyện em đều nghe theo anh, không cãi anh nữa. Em yêu anh, anh cũng yêu em không phải sao?” Cô thật sự rất sợ phải mất đôi chân này, nếu không có chân,
đừng nói rời khỏi Lê Tử Trung, ngay cả việc chạy nhảy cũng không được.
“Hà Nhi, yêu nhau thì phải ở bên nhau. Anh là đang muốn em bên
anh mãi mãi" Lê Tử Trung nghe cô nói thì càng hung hăng muốn bẻ chân cô.
Lê Tử Trung không đùa, thế lực của Lê gia hiện giờ đều do anh gây dựng
nên, Lê gia lớn mạnh đến đâu không ai rõ, chỉ biết nhắc đến Lê gia ai
cũng phải e sợ. Loại người quyền lực như anh đã quen với việc nói chuyện phải suy tính trước, dù là trước mặt người con gái mình yêu anh cũng
vẫn như vậy.
Khương Hà Nhi thấy anh không bị thuyết phục trước lời cầu xin của mình, cô co người, thay đổi suy nghĩ, một năm nay sống
không có tự do, bây giờ bị bắt lại cũng có khác gì tàn phế? Hôm qua
Khương Hà Nhi nói yêu anh, để anh làm cả đêm, kết quả vẫn không thay
đổi, anh muốn chân cô, cô thầm thấy mình nhục nhã.
Không tới hai
phút, hai chân cô đã bị giữ chặt. Anh thật không muốn ra tay tàn nhẫn
với cô, nhưng để cho người khác động chạm vào cô, anh không yên tâm.
Khương Hà Nhi không biết rốt cuộc anh có hủy đôi chân này đi hay không, nhưng
cô chỉ thấy sợ, hai mắt nhắm chặt thanh tĩnh chờ chân mình bị phế.
“Hà Nhi, đừng sợ, đau một chút rồi sẽ không sao.”
Khương Hà Nhi tò mò anh rốt cuộc sẽ phế hai chân cô như thế nào, mở mắt ra một chút, nhưng lại thấy trên tay anh không có gì cả.
Khương Hà Nhi cho rằng anh chắc là hù dọa thôi, cô ngoan ngoãn lấy lòng anh
như vậy. Nhưng đột nhiên một chân cô bị nâng lên, cổ chân bị lực đè
xuống một cái, sau đó một cơn đau đến xương tủy. Anh vậy mà dùng tay
không bẻ chân cô.
"Tử Trung! Dừng tay, em đau quá!" Khương Hà Nhi nước mắt giàn giụa vì đau đớn
Khương Hà Nhi không ngờ mình lại dây vào người như vậy, thực chất là ác ma,
anh nói yêu cô mà giam cầm cô, tự mình bẻ đi đôi chân của cô. Khương Hà
Nhi từ nhỏ đến giờ chưa trải qua cơn đau như vậy, cô hối hận, chỉ vì
thời còn đi học thấy anh dịu dàng chăm sóc lũ mèo hoang, khuôn mặt anh
đẹp đẽ nhân từ, trái tim cô bất giác đập loạn, coi anh là người tốt. Một năm nay cô cũng nhận ra rồi.
Sau đó chỉ nghe "rắc” một tiếng, trước mắt cô tối lại, nước mắt rơi xuống cô bất tỉnh.