Lê Tử Trung để cô nằm sấp, đem gối đỡ bụng cô khiến cặp mông tròn của cô
chổng lên. Tiểu h.uyệt lầy lội vì tư thế này mà phơi bày trước mắt anh.
Khương Hà Nhi vẫn ngủ mà không biết gì. Anh cúi xuống, hai tay xoa nắn
bờ mông cô, miệng ghé lại tiểu h.uyệt mà l.iếm mút.
"Ưm...ưm...đi ngủ...nhột..." Khương Hà Nhi nhíu mày vì nhột, hai mắt cô cố mở ra nhưng lại nặng nề nhắm lại.
Tiếng "chùn chụt" ám muội vang khắp phòng ngủ, riêng ở trên xe vẫn chưa đủ
thỏa mãn Lê Tử Trung, Khương Hà Nhi là của anh, anh muốn cô bao nhiêu
lần cũng không đủ, chỉ sợ cô sẽ mệt chết.
Kể cả lúc ngủ tiểu
h.uyệt cô vẫn không giảm sức hút, xuân thủy vẫn chảy ra ồ ạt, miệng
h.uyệt mấp máy như mời gọi. Anh càng ra sức mà liếm, tay anh banh hai
cánh hoa sang, đầu lưỡi trêu đùa hạt t.hịt ẩn nấp.
"Đừng...a...ngứa quá...ưm..." Khương Hà Nhi vẫn mê man chưa tỉnh, tiếng rên của cô vừa nhỏ nhỏ như gió, thật giống mèo con.
Lúc này Khương Hà Nhi vẫn ngủ, nếu cô biết mình ở tư thế này bị Lê Tử Trung liếm h.uyệt lại còn chảy cả nước xuống drap giường, sợ hôm sau sẽ xấu
hổ đến mức không dám ló mặt ra khỏi chăn.
Lê Tử Trung cảm thấy Hà
Nhi nhà mình chính là một tiểu hồ ly, ngay cả lúc đi ngủ cũng quyến rũ
như vậy. Đầu lưỡi anh vừa đi vào đã bị d.âm h.uyệt hư hỏng mút lấy.
"A...a..."
Lưỡi Lê Tử Trung rút ra rồi đi vào khám phá bên trong, bắt chước động tác
thao h.uyệt cô mà đưa đẩy. Khương Hà Nhi mơ thấy mình đang được mát xa,
rất thoải mái, không muốn tỉnh dậy.
"Ưm...nữa..."
Lê Tử
Trung lại để cô nằm ngửa, đem hai chân cô tách sang hai bên. Khương Hà
Nhi hô hấp có chút gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống.
"Hà Nhi,
quả nhiên em dễ tổn thương" Lê Tử Trung quan sát hoa h.uyệt cô, vừa trải qua một trận trên xe đã hơi sưng lên, vậy mà sau khi bị anh liếm còn
chảy nước.
Bàn tay anh đè trên hai cánh hoa, bẻ ra mép thịt sưng
đỏ để lộ ra thịt mềm phấn hồng non mịn bên trong, anh áp vào lần nữa
dùng chiếc lưỡi liếm láp h.uyệt động từ dưới lên trên, ngón tay cái ấn
thật mạnh xuống đè ép viên đ.ậu nhỏ dựng đứng ở bên trên rồi đánh vòng
quanh, thỉnh thoảng anh nhéo nhẹ, dùng đầu ngón tay cọ xát.
"Ư...ưm...đừng..." Cô thở nhẹ, chất giọng nghe như kiều mị rên rỉ lại như nức nở xin tha,
rồi lại như thể muốn được yêu nhiều hơn.
Sau vài vòng hôn liếm, cánh môi to lớn ngậm lấy cánh hoa màu mỡ, dùng nước bọt nhẹ nhàng liếm láp ướt nhẹp.
"Ưm...a..."
Nơi sưng đỏ đã không còn cảm nhận được đau đớn, mà bị người đàn ông liếm
truyền đến từng hồi cảm giác tê ngứa, khe t.hịt không ngừng tuôn ra
tiếng róc rách, hai chân cô duỗi thẳng thành 180 độ càng tiện cho anh
hầu hạ, trong lúc ngủ cô cũng chờ mong có được càng nhiều khoái cảm đáng xấu hổ.
Lê Tử Trung nghe thấy cô nói ngứa, biết rõ trong hoa
h.uyệt cô trống rỗng, anh đưa chân cô xếp thành hình chữ "M", là tư thế
thuận tiện nhất để đàn ông xâm nhập, động tác của anh không hề ôn nhu
trêu đùa nữa.
Khương Hà Nhi cảm nhận hàm răng cứng rắn của anh
nhấm nuốt gặm cắn trên cánh hoa, như thể muốn cắn nuốt hoa t.hịt vào
trong bụng, đôi môi hữu lực điên cuồng mút hút mãnh liệt ở trên môi âm
hộ, càn quét hết tất cả mật hoa phun trào, trong phòng ngủ thỉnh thoảng
vang lên tiếng hút mị thịt và tiếng nuốt d.âm thủy "Ừng ực ừng ực".
Lê Tử Trung ôm cánh mông mềm mại của cô, cái đầu anh trái đong phải đưa
trên cửa mình non mềm, điên cuồng mút lấy hoa h.uyệt cô nuốt uống, hút
hết chất lỏng ào ạt chảy xuống dưới, thỉnh thoảng anh đưa chiếc lưỡi rắn chắc ấm áp thọc vào rút ra, bàn tay to hướng về phía hai bầu ngực bị
chà đạp không thương tiếc lúc trên xe xoa bóp, đồng thời anh dùng ngón
cái và ngón trỏ xoa nắn kéo kéo nhũ đầu sung huyết, xâm nhập mỗi một
điểm nhạy cảm của cô.
U lộ nhiều nước của Khương Hà Nhi bị đầu
lưỡi anh càn quét lung tung, nhũ đầu nho nhỏ bị chơi đùa nhéo quanh mà
chuyển động, khoái cảm mãnh liệt đầy đầu làm eo bụng của cô cong cong
run rẩy.
"A...a...Thật thoải mái..."
Khoái cảm như điện giật chảy dọc trong mỗi tế bào trong thân thể, cô bất lực co quắp ngón chân
trắng nõn, nửa người dưới theo bản năng uốn cong lại nâng eo mông để
lưỡi anh cắm càng sâu hơn.
"A...Tử Trung!" Khương Hà Nhi bỗng mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy anh đang trêu đùa giữa hai chân mình.
"Em tỉnh rồi à?" Lê Tử Trung đem đầu lưỡi kéo ra sợi chỉ bạc, anh hỏi xong chỉ sau một giây lại cúi xuống liếm tiếp.
"A...ah...không cần...đừng mà..." Khương Hà Nhi xấu hổ, cô không biết ngay cả lúc ngủ
anh cũng có thể làm chuyện này với cô, cũng không biết anh đã liếm bao
lâu rồi.
Thấy anh đang u mê vùi giữa hai chân mình, Khương Hà Nhi
nhắm mắt, cô không biết sao anh lại thích liếm chỗ đó. Lưỡi anh vẫn đang ra vào.
"Tử Trung...bẩn lắm...ưm..."
"Không thoải mái sao?" Anh ngẩng lên nhìn biểu hiện của cô, lần nào cũng nói chỗ đó bẩn nhưng lần nào cũng để anh liếm
Khương Hà Nhi ngượng không biết trả lời ra sao, nói không thoải mái cũng không đúng. Nhưng chỗ đó...cô thấy không thích hợp.
"Tử Trung...anh đừng nghịch, muộn lắm rồi"
"Hôm nay anh để em ra ngoài em lại khiến anh thất vọng. Đêm nay em nên phục
vụ anh thật tốt" Anh ra vẻ uất ức, nói là phục vụ nhưng không phải lần
nào cũng là mình anh làm sao?
"Anh đừng dùng lưỡi liếm...bẩn"
Khương Hà Nhi nói không dùng lưỡi thì không dùng. Chung quy lưỡi cũng không
thể địch lại gậy t.hịt thô dài, Lê Tử Trung dùng ngón tay xâm phạm, ngón trỏ xoay tròn quấy loạn ở bên trong, đảo qua trên thịt mềm non mịn ở
h.uyệt động, cảm nhận được từng thớ t.hịt mạnh mẽ cắn nuốt, dẫn đến d.âm thủy uống mãi không cạn.
"Ah...ha...ưm...Tử Trung..."
Tiếng rên của Khương Hà Nhi càng thêm phần kiều mị, vào những lúc như thế này anh muốn nghe cô gọi tên mình, nghe bao nhiêu cũng không đủ.
Người đàn ông ôn nhu khiêu khích chuyển động vài cái rồi bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, tốc độ cực nhanh đến mức không nhìn thấy tung tích ngón
tay, chỉ thấy Khương Hà Nhi không chịu được hưng phấn cất lên tiếng kêu
rên cao vút:
"A...ah...anh...chậm một chút...nhanh quá...a"
Lê Tử Trung thấy cô mắt ửng đỏ, khóe mắt vì tình d.ục rơi lệ như muốn phát ra khoái cảm không chỗ chứa, càng khiến dục vọng của Lê Tử Trung tăng
cao, chỉ muốn nhìn cô sai sót trầm luân trong dục vọng.
Anh rút
ngón trỏ ra kéo theo một dòng chỉ bạc, ngậm trong miệng nuốt sạch, rồi
lại đưa thêm ngón trỏ thon dài tiến vào, lực mạnh hơn tốc độ cũng nhanh
hơn so với lúc trước để tiến vào sâu hơn.
Tiểu h.uyệt vốn sảng
khoái lại trải qua thêm một lần điên cuồng, mười cái, trăm cái. Khương
Hà Nhi khó nhịn, cả người cô run run:
"... A...muốn...Tử Trung...em ra..."
Khương Hà Nhi bị ngón tay cắm, chỗ sâu trong hoa tâm phun ra đợt d.âm thủy,
anh vội vàng cúi đầu ngậm lấy chất lỏng tràn đầy, "Chụt chụt" l.iếm mút, mãi đến khi xác nhận không còn thứ tươi ngon phun ra mới liếm láp trên
cửa h.uyệt rồi rời khỏi.
Khương Hà Nhi co rút thân mình, hai tròng mắt mê mang thấy anh ngẩng đầu từ giữa hai chân cô, từ sống mũi cao
thẳng đến chiếc cằm thon gầy không chỗ nào không dính nhớp d.âm thủy.