Đến nơi thấy thực vật như trải qua đợt dò kiếm cận thận đoán chừng lũ
cướp đã rời đi. Trên chiếc xe gãy nát không còn thứ gì nhưng gượm đã
bánh xe vẫn có thể dùng được. Tiêu Thư chật vật tháo bánh xe ra rồi lôi
về hang động. Nàng sợ nếu nàng chậm chạm ngốc tử tỉnh lại không thấy
nàng đâu sẽ đi tìm, tới lúc đó nàng thật không dám tưởng tượng.
Lúc này ngốc tử đang trong cơn sốt, hắn mê man nhớ về chuyện năm ba tuổi.
Mọi cảnh tượng như một lần nữa tái hiện trước mắt hắn. Tư Thiếu Lam gào
thét đầy tuyệt vọng, tường roi vọt của phụ thân như lại một lần nữa vụt
lên người hắn. Tổ mẫu chạy ra chắn trước mặt hắn, Liễu di nương ôm hắn
vào lòng, đại ca chạy đi tìm người. Cảnh tượng tưởng như hắn đã quên mất lại lần nữa tái hiện.
Hắn như nghe bên tai những tiếng khóc lóc
van xin của người hầu, tiếng muội muội oà lên. Mọi thứ như đổ vỡ, hắn tự trách tại sao lại cứu a đầu đó, tại sao lại chọc giận phụ thân, tại sao lại để mẫu thân bị bệnh qua đời.
Bỗng dưng một bàn tay ấm áp ôm lấy hắn, Tiêu Thư trở về thấy hắn nức nở vội xoa đầu hắn. Trán của ngốc tử nóng rực, toàn thân run rẩy, nàng biết hắn đang sốt cao cần phải hạ
nhiệt xuống. Nhưng lúc này Tiêu Thư làm gì còn đầu óc tỉnh táo để suy
nghĩ, nàng giật phang lấy tấm vải thấm nước để lên trán ngốc tử muốn hạ
sốt.
Tiêu Thư vỗ về hắn ôm hắn an ủi hắn, những lời động viên hắn cứ vang lên.
Tới gần tối hắn hạ nhiệt, may lúc đi nàng có lượm thêm ít trái dại trên
đường. Khi Tư Thiếu Lam tỉnh lại cũng qua nửa đêm, thấy Tiêu Thư ôm hắn
vào lòng thì tâm hắn khẽ động.
Đúng vậy, Tư Thiếu Lam đã nhớ lại tất cả, giờ không nên gọi hắn là tên ngốc bởi hắn đã tỉnh táo sau bao
nhiêu năm qua. Gương mặt có chút ngốc nghếch đã thay bằng một vẻ tươi
sáng, đây là thứ hắn vốn nên có. Trải qua trận sinh tử hắn đã lấy lại
được con người khi xưa đầu óc hắn như được đả thông.
Ánh mắt đầy
yêu chiều nhìn về người con gái đang ôm mình. Tiêu Thư khẽ động mắt,
thấy vậy hắn thu hồi vẻ mặt, trở lại dáng vẻ ngốc nghếch khi xưa. Hắn
lay lay Mộ Duy Tư:" Tư nhi nàng sao vậy đừng doạ ta, đây là đâu vậy sao
ta lại nằm đây...."
Tư Thiếu Lam hỏi cho một tràng khiến cho Tiêu Thư không biết trả lời như nào. Nàng lựa chọn không trả lời cái gì, đưa tay sờ trán hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Ngốc tử đã hạ sốt đồng thời
cũng tỉnh lại nên cũng chẳng cần làm xe đẩy, đỡ một khoảng thời gian.
Nàng ôm ngốc tử vào lòng hôn lên trán hắn an ủi:" Không sao rồi mọi chuyện
qua rồi đã có ta ở đây ta sẽ bảo vệ chàng.'' Nói hồi nàng đưa ngốc tử ít trái dại. Dù rằng ăn chúng không ngon nhưng lót bụng trước đã.
Sáng sớm nàng kéo ngốc tử ra suối lấy nước tiện đến chỗ cũ tra xem có còn
sót lại thứ gì không. Trên xe ngoại trừ bị gẫy hỏng ra cũng chẳng có gì. Đột nhiên ngốc tử kéo phần nóc xe một hộp tiền xuất hiện. Đó là do hắn
lúc đi giấu vào đấy tính tạo bất ngờ cho nàng nhưng giờ lôi ra, như vậy
cũng tính là bất ngờ.
Tiêu Thư nhìn ngốc tử một hồi bỗng dưng
thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút thay đổi. Từ qua tới nay cũng không
thấy hắn có hành động gì như ngày thường cả thêm trận sốt kia, đoán
chừng hắn đã nhớ lại. Dù thế nàng vẫn mặc kệ, đây là ngốc tử nàng yêu dù có thế nào vẫn là hắn, hắn không nói nàng cũng không để tâm.
Đợi bao giờ hắn thừa nhận thì nàng tỏ ra tức giận chút xem hắn phản ứng
sao. Tư Thiếu Lam cũng chẳng ngốc nữa biết sớm hay muộn cũng phải nói
cho nàng mà hơn nữa nàng rất tinh ý sẽ phát hiện sớm nên thừa nhận từ
đầu vẫn hơn.
Sau khi vệ sinh qua nàng cột tóc lên, không còn bộ
dáng tiểu thư đài các nữa mà giống một nữ tướng có chút oai vệ. Ngây
người một lúc Tư Thiếu Lam bỗng dưng quỳ gối ôm lấy nàng nhận tội.
Ừ thì hơi hèn nhưng hèn mới lấy được vợ mấy người không hèn thì cứ ở đó mà cô độc cả đời đi.
Hắn nhận hắn nhớ ra hắn giờ không ngốc nữa, mắt hắn rưng rưng ấp úng nói:"
Nương tử nàng đừng ghét bỏ bộ dạng này của ta, đừng bỏ rơi ta được
không. Ta biết ta thay đổi nàng sẽ không thích ta như trước sẽ xa lánh
ta nhưng ta không nỡ gạt nàng...''
Nói hồi hắn khóc nấc lên, Tiêu Thư có chút bất ngờ nhưng vội vỗ về hắn:" Sao ta lại ghét bỏ Lam nhi
của ta được, dù cho thế nào ta cũng không bỏ rơi chàng. Chàng là phu
quân của ta, là ngốc tử của là dù cho có thông minh hơn cũng vẫn là ngốc tử của ta. Người duy nhất ta yêu cả đời là chàng, người ta bao bọc cả
đời cũng chỉ có chàng.''
Thật lòng mà nói nàng cũng tạ ơn trời
ngốc tử sau này có thể tự bảo vệ mình. Sau khi ngã xuống vách núi tuy
ngoài mặt không có gì nghiêm trọng nhưng nàng rõ hơn ai hết cơ thể nàng
sắp không ổn. Gan và dạ dày có vẻ bị dập nhẹ, tim có chút yếu hơn. Với y thuật bây giờ chỉ cầm cự được giỏi lắm hai năm nữa.
Nàng muốn
yêu chiều ngốc tử nhưng thời gian có chút hạn hẹp hơn tưởng tượng. An ủi hắn xong chờ tới khi hắn bình ổn thì xuất phát. Đường đi dài nàng chỉ
lấy ít ngân lượng đủ dùng còn lại trôn vào gốc cây gần hang động.
Đi được gần một dặm thấy nàng có chút khó chịu ngốc tử cõng nàng trên
lưng. Vì cơ thể không ổn nên sức chịu đựng của nàng có giới hạn. Tới
thành trì gần đó nàng dẫn ngốc tử đi mua bộ đồ mới, ăn một ít rồi lập
tức thuê xe lên đường về kinh đô. Đến chiều ngày hôm sau tới nơi, nàng
cùng ngốc tử về Tư phủ. Lúc này trong phủ đang sốt sắng cả lên.
Lão phu nhân hay tin hai người gặp sơn tặc thì vội phải người đi tìm. Mộ
gia bên đấy cũng lo lắng thấp thỏm. Nàng vội viết thư bao bình an. Lão
phu nhân thấy họ an toàn trở về thì vui mừng khôn siết. Nàng không vội
nói tin ngốc tử đã bình ổn. Tư Thiếu Lam cũng chẳng nhiều lời nói ra.
Tiêu Thư biết người trong phủ đối xử tốt với ngốc tử là vì chuyện năm đó. Vậy thì cứ để họ bồi đắp cả đời cũng được.