Trong Trái Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu
Chu Tước chân quân chỉ ở lại núi Chung Nam khoảng một ngày, sau khi chắc chắn Văn Nhân Dạ không có ý tổn thương bạn thân thì hắn trở về Yêu
giới.
Cổ thụ cao ngút trời, rễ cây chằng chịt quấn lấy nhau, trong Vạn Linh Cung truyền đến âm thanh vang dội.
Thanh Lâm ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa nhìn Chu Tước nóng nảy trước mắt,
nhìn kiếm Liệt Diễm của hắn hung hăng cắm xuống đất, cả người toát ra
luồng khí áp thấp nặng nề.
"Ngươi phá Vạn Linh Cung thì có ích
gì không?" Thanh Lâm chống cằm nhìn hắn, "Nếu Chiết Liễu không che chở
ngươi, thì xương cốt toàn thân ngươi đã sớm bị Văn Nhân Dạ đánh nát rồi
vứt cho chó ăn. Đừng hy vọng ta liên thủ với ngươi, ta không muốn vì
chuyện này mà trở thành địch nhân của người đứng đầu Ma giới."
Nàng thấy mái tóc dài đỏ tươi của Liệt Chân trở nên ảm đạm, lông phượng trên người cũng ỉu xìu rủ xuống. Mặt đất bị kiếm cắm xuống nứt ra thành một
cái khe, sự sắc bén trên mũi kiếm cũng không còn, cả người như là minh
chứng sống cho câu "Phượng hoàng rụng lông không bằng gà".
Thanh
Lâm liếc hắn một cái, nói: "Ngươi hợp tác với ta để giết một Bán Kim
Tiên? Ngươi điên à? Tuy bề ngoài Chiết Liễu nói hai chúng ta mạnh hơn
hắn một ít, nhưng đấy là trong trường hợp luận bàn hai bên đều biết điểm dừng! Còn nếu đánh một trận sinh tử thì không chừng ta với ngươi đều
phải dâng đầu cho tên Ma tộc kia..."
"Hắn làm gì mạnh như vậy..."
"Có đấy." Thanh Lâm lạnh lùng cắt lời, nhìn bóng lưng Chu Tước chân quân
nói, "Văn Nhân Tiễn cũng là Bán Kim Tiên, vậy thì tại sao lại giao quyền lực cho con trai gã? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ người mạnh nhất Ma
giới không ai khác chính là Văn Nhân Dạ."
Cơn giận của Liệt Chân
lại dâng lên, ngọn lửa quanh thân bốc lên ngùn ngụt, hừng hực sức nóng:
"Có mạnh thì hắn cũng không thể mạnh hơn Chiết Liễu được? Trên đời này
Chiết Liễu là người mạnh ——"
Lúc này chẳng cần Thanh Lâm cắt lời, Liệt Chân cũng tức khắc im bặt, bàng hoàng ngừng nói, đưa mắt nhìn rừng đại thụ và dây leo chằng chịt cách đó không xa.
Giang Chiết Liễu đã mất tu vi...
Ráng đỏ nhuộm mây mù, len lỏi qua từng kẽ lá như vệt máu chưa khô.
Vạn Linh Cung tĩnh lặng hồi lâu, Thanh Lâm đứng dậy, nhìn giọt nước mắt nóng hổi như sắp hoá thành khói trắng trên mặt đất.
"Lúc đấy chúng ta chọn khoanh tay đứng nhìn cũng nên lường trước chuyện ngày hôm nay." Thanh Lâm đến cạnh Liệt Chân, nhìn lông vũ sau tai hắn khẽ
run rẩy thì biết ngay mối tơ vò trong lòng bạn mình, "Chiết Liễu dốc sức vì giới Tu chân như thế thì chính đạo sẽ vĩnh viễn dựa vào y. Chúng ta
làm như vậy, không chỉ vì mở đường, loại bỏ trở ngại cho Yêu giới, mà
còn khiến Chiết Liễu không cần phải trả giá nữa."
Thanh Lâm ngừng một lát rồi nói tiếp: "Chẳng qua không ngờ y lại bị thương nặng như
thế. Không lẽ phái Lăng Tiêu không biết bày trận hiệp trợ y sao?"
Những lời này cốt cũng chỉ là viện cớ. Nhưng dù viện cớ, thì cũng phải có một cái đã*.
Liệt Chân ôm tâm tư phức tạp với bạn thân mình, ngoại trừ lí do này, hắn còn có phần vì muốn... Bẻ gãy đoá hoa cao lãnh kia, để nó mặc người ngắt
hái.
Hắn luôn mồm gọi Giang Chiết Liễu là "bạn thân", nhưng thật ra trong lòng hắn lại không coi y là bạn.
Thanh Lâm thấy hắn không nói lời nào bèn đi vài vòng quanh Chu Tước chân
quân, nói: "Ta sẽ bày mưu tính kế cho ngươi. Chiết Liễu không thích Ma
tộc, ngươi đừng lo lắng, Văn Nhân Dạ cùng lắm cũng chỉ là một tên giỏi
đánh đấm trong mấy người mơ mộng hão huyền đó thôi, thực chất hắn cũng
không khác so với ngươi mấy."
Nàng không kiêng kị nói thẳng si
tâm vọng tưởng của đối phương, sau đó nhấp một chén trà nhuận họng, dựa
vào bàn: "Việc y không khiến Văn Nhân Dạ giết ngươi còn chưa thể hiện rõ ưu thế của ngươi sao?"
Thanh Lâm khuyên hồi lâu, mãi mới nghe
thấy âm thanh nặng nề, mờ mịt không chắc chắn của Liệt Chân: "Dường như
ta... Hối hận rồi..."
Thanh Lâm siết chặt chén trà.
"Ta tuyệt nhiên không phải vì muốn tốt cho y..."
"Ta biết." Thanh Lâm nói, "Trong thâm tâm ngươi chỉ muốn có được y mà thôi. Thật ra rất nhiều người đều nghĩ như vậy, Chúc Vô Tâm, Kim Ngọc Kiệt,
Văn Nhân Dạ... Nhưng so với bọn hắn, thì ngươi tỉnh táo hơn, cũng gần
gũi với y hơn bất kỳ ai."
Lời nàng bóc trần sự thật, chẳng khác
gì một cây kim đâm vào quả bóng căng phồng khiến mọi thứ nhét trong đó
xì ra như bong bóng xì hơi, cuối cùng chỉ còn lại cái xác nhăn nhúm teo
tóp, trần trụi dục vọng.
Thanh Lâm không nói thêm gì, nàng nhìn về phương xa, trong lòng âm thầm bổ sung: Nhưng y sẽ không thích ngươi.
Từ lâu, Thanh Lâm đã nhận ra rằng dường như Giang Chiết Liễu sống không
phải vì bản thân mình. Y nghiêm ngặt, công chính như một thước đo được
vạch sẵn, trong mắt y chỉ có hai chữ ân nghĩa, lấy đại cục làm trọng.
Nhiều lúc nàng bông đùa cùng Giang Chiết Liễu, lần nào nàng cũng thấy
nỗi mỏi mệt ẩn sâu trong nụ cười khiên cưỡng của y.
Y sẽ không
thích kiểu người mỗi lần tiếp xúc là lại phải vực dậy tinh thần như Liệt Chân, thế nhưng y vẫn theo thói quen mà bảo vệ bằng hữu của mình.
————
Cùng lúc đó, núi Chung Nam.
Kim Ngọc Kiệt xoa xoa tay, buồn bực nói với tu sĩ bên cạnh: "Ngươi có chắc mấy ngày trước Chu Tước chân quân đến đây không?"
"Sao lại không? Ây gu thiếu các chủ của ta ơi, nửa trời nhuộm đỏ, ngay cả
tuyết cũng tan vài tấc thì ngoài Chu Tước chân quân làm gì có ai?" Tu sĩ bên cạnh chỉ lên trên núi, nháy mắt nói, "Chu Tước chân quân với Giang
Tiên Tôn là đôi bằng hữu tốt nhất, ngàn năm an bình của Tu chân giới và
Yêu giới là nhờ hai người bọn họ đó! Bây giờ Giang Tiên Tôn xảy ra
chuyện lớn như thế, Chu Tước chân quân không đến phái Lăng Tiêu tìm Chúc Vô Tâm mà lại đến nơi này... Chuyện chẳng rõ như ban ngày sao?"
"Chu Tước chân quân không đưa người đi cùng ư?"
"Hừm... Không biết là do đàm phán thất bại hay gì mà Chu Tước chân quân chỉ ở
trên núi một ngày, lúc sau ta thấy hình như chỉ có một mình hắn bị
thương rời đi."
Kim Ngọc Kiệt gật đầu, hỏi tiếp: "Ngoại trừ ta ngươi còn nói chuyện này cho ai?"
Tu sĩ vội vàng đáp: "Hôm ấy ta vừa thấy đã chạy nhanh đến báo cho ngài. Ta chưa nói cho ai biết đâu."
Cả giới Tu chân đều đang tìm Giang Chiết Liễu, nơi nào cũng âm thầm treo
thưởng tin tức của y, trong đó Vô Song Kiếm Các là nơi treo thưởng cao
nhất.
Kim Ngọc Kiệt khẽ gật đầu, liếc gã một cái, nói: "Được rồi, ngươi chờ dưới chân núi, chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, lò sưởi với
đan dược. Chỉ cần ta tìm được người, ngay lập tức kín tiếng đón thẳng y
đi, đừng có để mấy tên cặn bã phong lưu kia thừa cơ lợi dụng."
Tu sĩ nọ thừ người ra, lẩm bẩm: "Ngài còn không phải mấy tên cặn bã phong..."
Gã còn chưa dứt lời, đã bị Kim Ngọc Kiệt cốc một phát vào đầu: "Ngươi cứ
linh ta linh tinh, Chúc Vô Tâm gã vụt mất người, bao nhiêu tên đã thèm
đến mức nước dãi rơi đầy đất. Ta mà không bảo vệ tiền bối, nhỡ đâu tiền
bối bị người ức hiếp thì sao giờ? Xéo đi làm chuyện của ngươi đi!"
Kim Ngọc Kiệt nói xong thì xoa xoa tay. Cậu khoác kiếm bào trong trắng
ngoài vàng, đai lưng một sắc đen tuyền, quần áo lộng lẫy tinh xảo, ngay
cả phát quan cũng được chế tác từ linh ngọc tuyệt phẩm, trong mắt ánh
lên một tia mong đợi.
Khác với ngày ấy giằng co bất đồng với
Chúc Vô Tâm ở phái Lăng Tiêu, lúc này Kim Ngọc Kiệt trông như một cậu
nhóc choai choai lần đầu hò hẹn, cả người toàn là cảm giác trẻ trung
ngây ngô khi mới gặp được mối tình đầu.
Cậu vác kiếm Thất Tinh,
mon theo đường mòn để lên núi Chung Nam, đi ngang qua một căn nhà trúc
trống trải không người thì cậu nhìn thấy bên cạnh có một toà nhà gỗ
tùng.
Hình như có bóng người sinh hoạt trong tòa nhà kia. Ngoài
cửa có một nai yêu nam sinh nữ tướng đang chán chường ngồi đó sắc thuốc, hai sừng nó mềm mượt như vắt ra nước.
Kim Ngọc Kiệt biết tiền
bối thường xuyên thu nhận tiểu yêu, vậy có nghĩa là bây giờ vẫn thế. Cậu cũng không kinh ngạc lắm, ghé lại gần ôn tồn hỏi: "Này nai con, Giang
Tiên Tôn ở đây đúng không?"
Tròng mắt A Sở khẽ động, đánh một
vòng trên người Kim Ngọc Kiệt, trông như mới phát hiện ra cái gì: "Đúng
rồi đấy, ngươi đến đây là định đục nước béo cò chứ gì?"
Nụ cười của Kim Ngọc Kiệt cứng đờ: "Đục nước béo cò..."
"Nếu không thì giậu đổ bìm leo?" A Sở khinh khỉnh nói, "Nhân vật chính lúc
không trắng tay thì tên nào tên nấy cũng là hậu bối kính cẩn nghiêng
mình, bằng hữu tri âm sư đệ tri kỷ. Đến lúc nhân vật chính bị thương,
thì tên nào cũng tự nhận mình là nam chính chủ tịch bá đạo chuyên vươn
tay cứu người lúc nước sôi lửa bỏng, hoặc là nữ chính ấm áp thông minh
tựa như thiên thần hạ phàm trong vài cái tiểu thuyết hạng ba mà không
thèm xem lại thân phận anh tiên của ta, các ngươi mà xứng chắc?"
Kim Ngọc Kiệt bị nai con mồm loa tép nhảy* kia nói cho sững cả người, cậu còn chưa kịp nghĩ xem đối phương có ý
gì, thì lại thấy A Sở hừ một tiếng, quở trách tiếp: "Lại còn vì yêu sinh hận, khá lắm, ta chưa thấy ai hèn như các ngươi*!"
Đây
cũng là lần đầu tiên A Sở tận mắt nhìn thấy mấy nhân vật trong tiểu
thuyết này, cậu vừa xuyên vào đã tìm mọi cách để gạt Thường Càn, vất vả
mãi mới tìm được Giang Chiết Liễu. Lúc này A Sở ôm được đùi vai chính,
mấy lời nghẹn trong lòng tức khắc tuôn ra ngoài, cậu vừa dứt lời thì
quay vào nhà luôn, "sầm" một tiếng đóng cửa lại.
A Sở đóng cửa
vào phòng, lập tức biến thành nai con ngây thơ ngọt ngào vô tri, đặt bát thuốc vừa sắc xong bên cạnh Giang Chiết Liễu.
Lúc đọc sách Giang Chiết Liễu rất chuyên chú, tuy y nghe thấy vài tiếng nói chuyện bên
ngoài nhưng đều không rõ lắm, còn chưa vào đầu được chữ nào. Y liếc nhìn A Sở một cái, hỏi: "Ai ở bên ngoài vậy?"
Nai con đáp: "Một tên cặn bã phong lưu!"
Giang Chiết Liễu gật đầu, lúc sau y mới thấy không đúng, khẽ nhíu mày rồi ngẫm lại.
Sao lại phong lưu, phong gì mà thổi đến tận chỗ này?
Núi Chung Nam một năm thì nửa năm có tuyết, hoang vu vắng vẻ, hiếm lắm mới
có người đến. Hơn thế lại còn lắm yêu nhiều quái, chẳng đáng tham quan
chút nào.
A Sở ngượng ngùng, nhưng vẫn khăng khăng nói: "Hắn không phải người tốt!"
Dựa vào mấy chương cậu đã đọc, Kim Ngọc Kiệt trong nguyên tác chắc chắn
không phải ngữ tốt lành gì. Lúc trước Kim Ngọc Kiệt suốt ngày ngấp nghé
vai chính, thậm chí còn có vài dấu hiệu vì yêu mà sinh hận. May là cậu
biết trước cuốn tiểu thuyết tu chân này vô CP, chứ anh trai xinh đẹp cao quý như này, mấy tên cóc ghẻ kia sao mà xứng được!
Còn Văn Nhân Dạ là cậu lén ship thôi... Chắc không sao đâu ha...
Trong khi A Sở vừa nhớ lại tình tiết, vừa chắc nịch rằng Kim Ngọc Kiệt "không phải người tốt" thì bên ngoài toà nhà gỗ tùng có tiếng gõ cửa vang lên.
Ba ngắn một dài, ắt hẳn là người rất có giáo dưỡng.
Sau vài tiếng vang, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Hiếm lắm mới có người vào cửa một cách bình thường, Giang Chiết Liễu bình tĩnh nghĩ.
Y nhìn hậu bối khoác trường bào vàng óng tiến lên, đôi mắt cậu sáng rực nhìn chăm chăm vào y, sau đó nửa quỳ xuống hành lễ.
"Tiền bối phải chịu khổ rồi."
Giang Chiết Liễu nhìn đi nhìn lại bản thân, y thấy mình không khổ tí nào.
"Người có muốn đến Vô Song Kiếm Các không? Ta đã chuẩn bị xong xe ngựa, phòng ở cho tiền bối rồi. Giờ Người mà đến, Vô Song Kiếm Các sẽ cung phụng
Người như thần tiên luôn! Cha ta vì tung tích của tiền bối mà ăn không
ngon ngủ không yên, chỉ sợ có kẻ lòng lang dạ sói làm gì tiền bối. Ta
cũng... Ta cũng lo lắng cho Người..."
Cậu càng nói càng căng
thẳng. Tầm mắt ban đầu chỉ dám vội vàng lướt qua, lúc sau lại men theo
một góc trang phục trắng tuyết của Giang Chiết Liễu, đong đầy quyến
luyến mà dần dần dịch lên trên, mãi đến lúc nhìn thấy khuôn mặt y.
Kim Ngọc Kiệt ngẩn cả người. Cậu biết tiền bối bị thương, nhưng lại chưa từng nghĩ về điều này.
Trước kia, Giang Chiết Liễu chỉ cần một kiếm đã quét sạch ngàn vạn ác quỷ
xông ra từ U Minh Giới, cứu cậu trở về từ sâu trong Minh Hà, nếu không
lúc đó Kim Ngọc Kiệt đã thành món ngon trong bụng ác quỷ, sao có thể có
ngày hôm nay.
Kim Ngọc Kiệt và Giang Chiết Liễu tuy không có danh nghĩa thầy trò, nhưng ơn nghĩa dạy bảo lại không hề thiếu. Cậu thường
xuyên ở lại phái Lăng Tiêu tu luyện cùng Chúc Vô Tâm, cậu vẫn còn nhớ
hơi ấm và hơi thở của Giang Chiết Liễu khi y sửa tư thế cầm kiếm cho
cậu, lạnh nhạt nhưng xen lẫn một chút dịu dàng.
Bởi vậy... Tuy
cậu luôn miệng mắng Chúc Vô Tâm, tuy cậu lo lắng cho y vô cùng, nhưng
thực chất, suy nghĩ của cậu cũng chẳng khác gì Chúc Vô Tâm. Cậu không
thể tin nổi trên đời này lại có việc Giang Chiết Liễu không làm được.
Đến tận lúc cậu nhìn thấy người trước mặt, áo trắng khoác sương, tóc bạc xác xơ, cậu mới hoàn toàn bình tĩnh để đối mặt.
Tất cả sự sùng bái, khát khao, yêu thầm, cảm mến trong lòng Kim Ngọc Kiệt
như đang trương phình lên, rồi bỗng vỡ ra thành từng mảnh. Từng mảnh nhỏ xoắn lại, rối thành một nùi trong lòng cậu, đau đến mức không thốt nên
lời.
"Tiền bối..."
Giang Chiết Liễu gật đầu, như thể đáp
lại lời kia, sau đó nói: "Ngọc Kiệt, ngươi chuyển lời cho các chủ giúp
ta, bảo là thân thể ta không tốt, không đến được."
Kim Ngọc Kiệt nghẹn lại, gắng gật đầu một cái: "Vậy ta sẽ ở đây chăm sóc cho Người..."
Cậu chưa kịp nói xong đã nhìn thấy nhìn đến Giang Chiết Liễu nhíu nhẹ mày.
Tim cậu lập tức lệch một nhịp, chỉ hsợ tiền không vui vì mấy lời vừa rồi.
Trong lúc cậu đang căng thẳng muốn thòng cả tim thì mới nghe thấy y ôn
hoà hỏi.
"Ngươi giải quyết xong chuyện của Thường Càn rồi à?"
Kim Ngọc Kiệt sững người ra, ngay sau đó cậu bị một cỗ ma khí phía sau đánh vào khiến đầu váng mắt hoa. Trong nháy mắt, một cánh tay bị ma hoá tóm
chặt cổ cậu, gai xương lồi ra như sắp chọc thủng yết hầu, xách cậu lên
không khác gì món đồ trang sức rồi tống cậu ra chỗ khác.
"Ừm, nó không bị truy sát nữa đâu."
Văn Nhân Dạ đáp lại người trong lòng trước, sau đó đôi mắt tím khẽ thoáng
qua Kim Ngọc Kiệt. Ánh mắt sâu thẳm khó dò, ẩn chứa một chút sát khí
cùng với ý cười đầy bí hiểm.
"Ngươi đang chắn đường kìa."