Bên này Nhạc Lâm đành sụ mặt yên tĩnh nằm cạnh Lưu Nhan thì phía cổng chính, thiếu gia nhà bọn họ đã khoan thai đạp cửa, rời đi.
Hắn suy nghĩ cả một ngày trời rồi, vẫn cảm thấy không ổn, phải đi gặp nàng
để giải thích thôi. Chỉ là… trời vẫn chưa sáng, không biết nàng đã thức
chưa. Hắn thành thục leo qua cửa sổ phòng nàng, vào trong.
Thiên Nương đang nằm trên giường nghe thấy tiếng động liền lòm còm ngồi dậy: “Ai đó?”
Dù là hỏi vậy nhưng nàng cũng đã xác định được người đến là ai. Nếu không
phải hắn thì chỉ có thể là trộm mà thôi. Nàng ngồi dậy, thắp một cây
nến, dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt quen thuộc dần hiện rõ. Tâm tình nàng
vốn đang xấu lại càng xấu thêm.
“Sao ngươi lại đến vào giờ này?”
“Ta ngủ không được.” Lục Phàm tủi thân trả lời, hắn bất chấp sự phản đối mà dang tay ôm lấy nàng: “Thiên Nương à, nàng mặc hỷ phục đẹp lắm, thực sự rất đẹp.”
Nàng có chút cạn lời. Thử hỏi có ai rảnh hơi đến nỗi canh năm* gà chưa gáy đã vội đến tìm nàng để nói mấy lời vô nghĩa đó?
Hắn đến là để khen nàng vậy thôi sao? Một lời khen muộn màng?
Thiên Nương cười khẽ, nàng không đẩy hắn ra mà để mặt hắn ôm mình: “Sao vậy?
Không phải ngươi nói “tạm được” sao? Ta còn tưởng ngươi thích những
người xinh đẹp quyến rũ?”
Lục Phàm nào biết nàng đang nhắc đến ai, hắn vẫn ngây ngôi đáp: “Ta chỉ thích nàng mà thôi.”
“Lời này có thể tin được sao? Ngươi không sợ tiểu tình nhân trong phủ của mình sẽ đau lòng à?”
Đại não của hắn phút chốc thanh tỉnh, hắn vịnh lấy bả vai nàng, đẩy ra một
chút, khó hiều lặp lại: “Tiểu tình nhân? Ta làm gì có tình nhân nào?
Nàng tuyệt đối đừng nghe người khác nói lung tung.”
“A? Thật không có? Vậy vị tỷ tỷ tên Lưu Nhan là ai mà có thể lưu lại Lục gia? Đừng nói với ta nàng là biểu muội của ngươi.”
Hắn dường như đã hiểu nàng đang nghi ngờ điều gì, mắt cười vui vẻ, tâm tình phấn khích: “Nàng để ý đến người bên cạnh ta từ lúc nào vậy? Không phải xưa nay ta có làm gì nàng cũng không quan tâm sao?”
“Dù gì ta
cũng sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lục, cũng nên biết chút chuyện
để tiện săn sóc.” Nàng đưa ra một lý do vô cùng chính đáng.
“Ồ?
Nàng yên tâm Lưu Nhan chỉ là người hầu trong nhà thôi.” Chắc là như vậy
nhỉ? Dù sao nàng ta cũng không phải thuộc hạ của hắn, nhưng lại làm việc cho hắn lại còn có lương nữa, nên gọi nàng là người hầu của Lục gia
chắc không sai đâu nhỉ?
Thiên Nương nhướng mày: “Người hầu? Người hầu nhà người ai cũng ăn mặt mát mẻ, lại còn trang điểm xinh đẹp như
vậy ư? Lục gia thật đặc biệt, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt.”
“Không phải, Lưu Nhan ở Lục gia là vì ta chưa tìm được một chỗ ở an toàn để
nàng ta chuyển đi. Ngoài quan hệ mua bán tin tức thì ta và nàng chẳng có gì hết.”
Thiên Nương dứt khoát tránh khỏi vòng tay của hắn:
“Quan hệ mua bán mà cần phải tìm chỗ ở “an toàn” cho nàng? Ngươi không
thể nói rõ ràng một chút à? Bình thường miệng lưỡi ngươi trơn tru lắm
mà?”
Nàng có nên làm giống đại thẩm đêm qua: dùng búa lớn tẩn hắn một trận không?
Lục Phàm vẻ mặt vô cùng đáng thương. Hắn chỉ đến để bày tỏ sự cảm thán mà
hôm trước chưa kịp nói chứ nào có nghĩ đến chuyện nàng sẽ bắt gặp Lưu
Nhan rồi hiểu lầm. Hơn nữa, từng lời nói ra hắn chẳng thấy sai ở đâu cả. Huhuhu… hắn vô tội mà.
Dù đáy lòng đang đổ lệ, hắn vẫn kiên
quyết ôm nàng ngồi xuống ghế. Từ tốn chậm rãi kể cho nàng nghe về mối
quan hệ “mua bán bất chính” của mình.
Chuyện sức khỏe của hoàng
đế ngày càng sa sút tạo thời cơ cho mấy vị hoàng tử ngấm ngầm tranh đấu. Hắn cũng không hề rảnh rỗi, nói đúng hơn là phụ thân của hắn, Lục Gia
Phi không hề rảnh rỗi, vì thế mà hắn cũng bận lây. Nhiệm vụ của hắn rất
đơn giản, chỉ cần giúp ông tra ra được càng nhiều chuyện mà mấy vị trên
cao kia nỗ lực giấu giếm là được, phần còn lại cứ để ông lo. Vì thế mà
hắn mới thường xuyên ra vào tửu lâu, quán trà, càng là những nơi phức
tạp thì càng có nhiều thông tin.
Lần đó hắn đến Phong Dinh cũng
là vì biết tin ngũ hoàng tử đang lén lúc chiêu mộ binh mã, nên cùng vài
thuộc hạ đến bày trò phá đám hắn ta. Vừa hay gặp được nàng.
Thiên Nương vừa nghe vừa ngẫm, những chuyện tranh đấu này nàng không hề hứng
thú, đối với nàng, ai làm hoàng đế không quan trọng, miễn là đừng làm
ảnh hưởng đến miếng ăn và giấc ngủ của nàng là được.
“Trùng hợp gặp ta đang ngủ nên liền muốn trêu chọc một chút ư?”
Lục Phàm cảm thấy câu hỏi này của nàng có chút nguy hiểm, trả lời không
khéo lại vô tình thổi thêm lửa giận cho nàng: “Ban đầu chỉ là muốn chọc
nàng cho vui, nhưng sau khi gặp nàng ở tiệc thành niên của Phí Bảo Nhiên thì ta liền muốn nghiêm túc với nàng.”
Chính dáng vẻ mắng người ta té tát, khiến họ không kịp vuốt mặt mà lại cực kỳ sang chảnh của nàng đã khiến hắn sinh lòng yêu thích. Theo kế hoạch ban đầu, hắn định sẽ thành thân với Phí Bảo Nhiên nên mới đến dự lễ thành
niên của nàng ấy, nhưng biết sao được, vừa gặp lại thì trong mắt hắn chỉ còn mỗi mình nàng.
Vậy nên lúc hắn nói muốn cưới nhị tiểu thư,
phụ thân của hắn cũng giật mình vì chuyện không giống kế hoạch đã bàn
trước. Còn vì sao hắn muốn thành thân?
Chắc là vì hắn sợ mấy vị
kia nhắm vào binh quyền của Lục gia, sẽ tấu trình lên hoàng đế, ép hắn
liên hôn với bọn họ. Mà một khi đã dính dáng với nhau, dù ít dù nhiều
Lục gia chắc chắn sẽ bị liên lụy. Vừa hay Phí Vân Đình có hai cái nhi nữ chưa xuất giá, gia tộc cũng không có quyền lực gì lớn, khá thích hợp để hắn “gửi nhờ” thân mình.
Đương nhiên trên đó chỉ là suy nghĩ
trong đầu của Lục Phàm, hắn nào dám để nàng biết được bản thân mình chỉ
là một phần trong kế hoạch của hắn. Hắn biết, sự tín nhiệm và cả tình
cảm của nàng dành cho mình vẫn còn rất ít, rất dễ sụp đổ, mà nàng lại là người một khi nghi ngờ nhất định sẽ hỏi đến cùng.
Chẳng hạn như
vụ án của Ngải Mễ ở Thược Dược trấn, giả sử hắn không đến ngăn nàng thì
có lẽ nàng đã ép hỏi luôn lý do vì sao gã lại muốn giết nàng, như vậy
rất có thể chuyện xưa lại bị bới lên. Uầy uầy, như vậy không ổn tí nào.
Ngày đại hôn mà hắn mong chờ hằng đêm sắp đến, hắn tuyệt nhiên không
muốn xảy ra bất trắc gì.
Chỉ với mấy câu nói của hắn, Thiên Nương đã cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm không ít. Dù vẫn còn nghi vấn nhưng nàng cũng không hỏi thêm, bởi vì tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Nam tử ôm nàng từ phía sau một lúc lâu, nàng cũng cảm nhận được cảm giác lòng ngực ấm áp của hắn đang dáng chặt vào lưng mình.
Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi với giọng lo lắng: “Nói như vậy thì rất có thể
Lữ quốc sẽ xảy ra nội chiến? Chúng ta có cần phải đi lánh nạn trước
không?”
Nội chiến? Đây chính là điều mà phụ thân hắn vẫn luôn lo lắng.
Lục Phàm cười khẽ bên tai, dịu dàng xoa dịu tâm tình nữ tử trong lòng:
“Nàng không cần lo lắng, dù là nội chiến, ngoại chiến, tiểu chiến, hay
đại chiến thì ta cũng sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Tường Lục gia dày lắm,
bọn chúng đâm không thủng đâu.”
Nàng bĩu môi, giọng điệu khinh thường: “Ta thì trông chờ gì được vào một nam tử chỉ đẹp mỗi cái mặt như ngươi chàng?”
Lục Phàm nghe nàng đổi cách xưng hô thì càng thêm vui vẻ, đáy lòng mừng
rơn: “Nàng đừng vội nghe người khác đồn bậy, ta rất lợi hại đó. Chẳng
phải lúc ở Thược Dược trấn ta đã thể hiện một lần rồi sao?”
“Ý chàng là cái lần bắt trộm rồi bị lê thân tàn về quán trọ hả?”
“Ách!” Hắn quên mất nàng vẫn nghĩ hắn thật sự bị thương vì “tên trộm” kia…
hình như từ lúc gặp nàng thì hắn có càng nhiều bí mật, mà cái nào cũng
đều quan trọng đến độ “sống để bụng, chết mang theo” cả.
Hắn vội ổn định lại suy nghĩ: “Lần đó không tính, ta đang nói tới lúc nàng bị
gã điên kia bắt kìa, cũng may tướng công của nàng canh tư thức giấc đi
đón Tri phủ đại nhân nên mới phát hiện phòng nàng trống không rồi lật
đật đi tìm. Chứ không thì giờ đây nàng đang nằm dưới mấy tấc đất rồi, ta cũng chỉ có thể uất ức tổ chức một đám cưới ma với nàng.”
Thiên Nương xoay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ khác biệt của hắn: “Là ngươi đến cứu ta sao?”
Lục Phàm cười khì khì xoa đầu nàng: “Ta lại quên mất lúc đó nàng đã bất
tỉnh nhân sự.” Cũng nhờ vậy mà nàng không trông thấy dáng vẻ xấu xí kia
của ta.
“Vậy trước giờ nàng nghĩ tại sao mình thoát được? Đừng nói là nàng tưởng tên tri huyện tay trói gà không chặt kia cứu nàng nhé?”
Đối mặt với ánh mắt ngập ý cười của hắn, nàng lại im lặng, ngầm thừa nhận.
Lục Phàm bật cười ha hả nhưng lại cảm thấy có chút thương tâm: “Chẳng lẽ
cây trúc ta ghim vào bụng của gã nhỏ quá nên nàng không thấy? Sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ? Haha.”
“Ta tưởng ngươi đơn thuần chỉ
muốn trút giận thay ta. Dù sao, Điền tri huyện cũng có vẻ giống người
chuyên hành hiệp trượng nghĩa hơn ngươi.”
Hắn cười càng lớn, mưa
trong lòng càng nặng hạt. Thiên Nương vội lấy tay che miệng hắn lại:
“Ngươi nhỏ tiếng một chút, bây giờ trời đã sắp sáng, người khác nghe
được bây giờ.”
Lục Phàm nắm lấy bàn tay gầy guộc của nàng, khẽ
hôn lên một cái. Cảm giác mềm mại, ấm áp lại ẩm ướt khiến nàng muốn rút
tay về nhưng lại bị giữ chặt.
“Nàng vậy mà đêm ta nhầm thành
người khác, không chỉ không cảm kích mà còn lạnh nhạt với ta lâu như
vậy, nàng định bồi thường cho ta thế nào đây?” Hắn không người mình dốc
lòng cứu người, kết quả bao nhiêu sự ái mộ nàng đều dành cho gã khác.
“Bồi thường?” Nàng chỉ vừa mới biết chuyện hắn cứu mình, còn chưa kịp cảm động thì nào nghĩ ra cách bồi thường nào?
Lục Phàm mặt dày hôn lên trán nàng: “Ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Chi bằng nàng dùng cả đời này bồi thường cho ta đi.”