Thiên Nương cùng cái đuôi nhỏ Lục Phàm bước vào trong tiệm. Khác với
tưởng tượng của nàng, chủ phường may lại là một nam nhân. Ông ấy đeo một thấu kính nhỏ, tròn tròn trên mắt phải, thoạt nhìn cũng là người đã có
tuổi. Lão Lương nhìn thấy mấy người các nàng thì nheo mắt, rồi chỉnh lại kính, đặt cây thước gỗ cùng viên phấn trong tay xuống chiếc bàn bừa bộn kim chỉ gần đó.
Không hề nịnh nọt, cũng không cười đon đả chào khách như Diêu Mạt, lão Lương chỉ lạnh nhạt hỏi: “Muốn may y phục hay nhận đồ?”
Nàng và hắn đương nhiên bị sốc trước thái độ tiếp khách có một không hai này của ông chủ phường may. Nếu không phải đây là chỗ có tay nghề cao, lại
nổi tiếng nhất Đế Lư thì còn lâu các nàng mời đến đây đặt may y phục.
Hạ Nhi như đọc hiểu suy nghĩ thông qua vẻ mặt của nàng nên nhanh chóng
tiến lên phía trước trao đổi với lão Lương. Nói được vài câu thì lão lại phất tay, xoay người rời đi. Cùng lúc đó một phụ nhân khác tiến nhanh
đến chỗ các nàng.
Nàng ta nở nụ cười thương mại quen thuộc: “Xin
lỗi, thực sự xin lỗi nhị vị công tử và tiểu thư. Lão già nhà ta tính
cách xưa nay vậy đó, mong hai vị bỏ qua cho. Mọi người đến thử y phục
đúng không?”
“Ừ.” Thiên Nương gật đầu.
“Vậy vị này chắc là Phí gia Nhị tiểu thư rồi, còn vị công tử này… tướng mạo bất phàm chắc
là tướng công tương lai của tiểu thư, Lục công tử, có đúng không ạ?”
Lục Phàm vui vẻ nhìn bà với ánh mắt hài lòng, không ngừng khen ngợi mắt nhìn người của bà thật chuẩn.
Lương phu nhân càng cười tươi hơn: “Vậy hai vị theo ta lên lầu xem y phục nhé!”
Khác hẳn với những kệ vải đầy màu sắc cùng những tủ đựng dụng cụ như kim,
chỉ ở tầng trệt, tầng trên trưng bày rất nhiều y phục với nhiều kiểu
dáng đa dạng, khác nhau. Tất cả được treo gọn gàng trên giá, xếp thành
hàng ngay ngắn, bên cạnh còn có vài người thợ đang chăm chút, chỉnh sửa.
“Tiểu Đào, hỷ phục của cô nương Phí gia đã xong chưa? Nàng ấy đến thử đây.”
Rất nhanh người được gọi là Tiểu Đào đã bê một khay gỗ nhỏ, bên trên là một bộ y phục rực rỡ sắc đỏ. Phía sau Tiểu Đào còn có hai người nữa, chiếc
khay trên tay họ lần lượt là mũ phượng được trùm lại bằng khăn đội đầu
và một đôi giày uyên ương. Lục Phàm híp mắt nhìn lần lượt các món đồ
đang bày ra trước mắt, cẩn thận đánh giá.
Tay nghề quả thật không tệ, xem ra việc Phí Vân Đình trọng sĩ diện cũng không hẳn là xấu.
Nhờ việc lão ta coi trọng mặt mũi mà khâu chuẩn bị được tiến hành rất chu
đáo. Bộ hỉ phục này xem ra cũng không phải loại thông thường, chắc chắn
tiêu hao không ít bạc.
Nhưng vẫn còn kém thợ may nhà hắn một chút nha.
“Tiểu thư, ta giúp người mặc thử nhé?”
“Ừm, được.”
Lục Phàm lại nhíu mày: “Không cần đâu, ta giúp nàng ấy mặc.”
Vẻ mặt Lương phu nhân trở nên ngại ngùng: “Lục công tử biết mặc hỉ phục
sao? Đây không phải y phục thường ngày đâu, nó cầu kỳ và khó mặc hơn
nhiều. Hơn nữa… hai người còn chưa bái đường mà. Như này có chút không
phù hợp.”
Thiên Nương cũng gật gù, tán đồng với lời bà. Ngặt nỗi, Lục Phàm lại là người không xem trọng lễ tiết*. Hắn muốn tận tay mặc
váy cưới cho nàng, muốn được là người đầu tiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp diễm
lệ của nàng trong hỉ phục đỏ. Hắn là người nhỏ nhen, lại tham lam vậy
nên không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng.
“Hừ! Còn
ba ngày nữa chúng ta sẽ bài đường, trước sau gì cũng sẽ thành thân, về
chung một nhà. Trượng phu giúp thê tử mình thay y phục thì có gì không
thỏa đáng.”
Thiên Nương vỗ vỗ vai hắn, giọng nói ngòn ngọt như
đang dỗ trẻ con: “Dù vậy thì vẫn không được đâu. Ngươi ngoan một chút,
đừng nháo nữa, tránh cho người khác dị nghị lại ảnh hưởng đến cả hai. Ta thay xong sẽ trở lại ngay mà.”
Mặc dù không cam lòng nhưng trước thái độ dịu dàng của nàng, hắn cũng đành để Hạ Nhi cùng nữ nhân kia
giúp nàng mặc y phục, còn mình thì đành ngồi bên ngoài kiên nhẫn chờ
đợi.
Nàng rất hiếm khi đối xử hòa nhã với hắn như vậy, thế nên
hắn không cần cố chấp, rồi lại khiến nàng tức giận. Thay vì ăn một đấm
rồi bị quẳng ra ngoài thì hắn thà tự giác, ngoan ngoãn ngồi đợi còn hơn.
Chờ một lúc khá lâu, chờ đến khi hắn bắt đầu mất kiên nhẫn thì bà chủ Lương cùng Hạ Nhi cũng bước ra. Thiên Nương đi ngay phía sau hai người họ,
nhìn nàng có vẻ không tự nhiên, tay vân vê tà váy đỏ.
"Tiểu thư,
người xem y phục còn có chỗ nào không vừa ý? Người cứ nói, ta sẽ cho
người sửa lại ngay, đảm bảo không chậm trễ ngày thành thân của người."
Thiên Nương ngắm mình trong gương, rồi lại xoay một vòng. Chân váy theo
chuyển động của nàng mà tung xoè như một bông hoa rực rỡ, những chuỗi
ngọc được kết đính trên váy theo đó mà đung đưa.
"Ta cảm thấy phần eo có hơi chặt một chút, cánh tay cũng nên điều chỉnh lại loe rộng ra hơn."
"Vâng vâng, chuyện này đơn giản mà." Nói rồi bà lại nhìn sang Lục Phàm: "Lục công tử, người cảm thấy thế nào?"
Nàng cũng hiếu kì mà nhìn hắn. Nàng từng trông thấy dáng vẻ sửng sờ, ánh mắt kinh ngạc của tỷ phu khi trông thấy trưởng tỷ nàng, Uyên Châu kiều diễm lộng lẫy trong bộ hỉ phục đỏ đính kim sa lấp lánh. Vậy nên nàng cũng có chút thấp thỏm, không biết phản ứng của hắn thế nào.
Nhưng khác với kỳ vọng của nàng, hắn chỉ thờ ơ đáp: "Ừm, không tệ."
Thiên Nương cảm thấy hụt hẫng, nàng xoay người vào lại phòng thay y phục:
"Được rồi, nếu đã thử xong thì chúng ta cũng về thôi. Hạ Nhi, lát nữa
ngươi ngồi xe ngựa với ta đi, đường xa không tiện đi bộ."
Nàng đang trong ngóng phản ứng gì của hắn chứ? Dù gì dung mạo của nàng cũng
không xinh đẹp như Bảo Nhiên, thân hình cũng chẳng thu hút như Uyên Châu tỷ.
Chắc hẳn, dáng vẻ của nàng bây giờ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hắn thấy nàng rời đi thì cũng trở nên gấp gáp. Nội tâm điên cuồng gào thét, ôm nổi hối hận muộn màng.
Chậm đã!
Hắn chỉ mới nhìn nàng được có một chút thôi mà!!
Hắn chỉ giả vờ nghiêm túc vậy thôi, không có ý gì đâu mà!
Thiên Nương của hắn hình như giận hắn rồi, không cho hắn đi chung xe ngựa nữa.
Huhu... Phải làm sao đây?
Thiên Nương lên xe ngựa, hắn cũng lẽo đẽo theo sau.
"Lục công tử, không phải ngươi đến phường may có việc sao? Ngươi theo ta làm gì?" Nàng ngồi trong xe, vén rèm lên nhìn hắn với ánh mắt xa cách.
Lục Phàm vừa định leo lên xe cũng khựng lại.
Hắn đến phương may cốt chỉ để nhìn nàng mặc hỉ phục lần đầu tiên. Hắn nào có công việc gì ở nơi này.
Hắn nói với vẻ mặt đáng thương mong cầu sự thương xót của nàng: "Nương tử, ta không có xe để về..."
Nhưng chưa nghe hết câu, nàng đã trực tiếp buông rèm, từ bên trong nói vọng
ra: "Chúng ta chưa thành thân đâu, ngươi đừng nên gọi như vậy thì hơn.
Lục công tử không có xe thì có thể tiêu chút tiền, để gọi xe mà, ta
không chứa nổi công tử đâu.
Hạ Nhi, ngươi còn chờ gì nữa mà không lên?"
Hạ Nhi nghe nàng gọi nàng thì rụt cổ, rón rén đi ngang qua người hắn, vào trong xe ngựa.
Lúc này phấn khởi bao nhiêu thì giờ đây nàng chỉ muốn có thể tàng hình rời
khỏi nơi này. Nàng chẳng dám đưa mắt nhìn Lục công tử, chỉ sợ hắn ghim
hận mình.
Vừa mới nãy trông hai người còn rất hoà hợp kia mà, sao mới quay qua quay lại thì mối quan hệ lại đóng băng rồi?
Chờ Hạ Nhi ổn định chỗ ngồi, Thiên Nương lại lạnh giọng hạ lệnh cho phu xe: "Chúng ta đi."
Lục Phàm bị bỏ lại bơ vơ giữa phố, ủy khuất nhìn theo sau xe của nàng, khóc không thành tiếng. Đã vậy, một màn này còn bị ông chủ khó tính của
phường may trông thấy.
Lão Lương đứng trước cửa, tay cầm thước
gỗ, khoanh lại trước ngực, nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ: "Đúng là người
trẻ tuổi, không có kinh nghiệm mà. Lúc nãy ngươi cứ khen bừa một câu thì đâu có ra nông nỗi này."
Hắn hung hăn trừng mắt với lão: "Lão may y phục của lão đi, đừng có lo chuyện bao đồng."
Nói rồi hắn mặc kệ tiếng cười ồm ồm phía sau lưng mình mà đi thẳng, hoà vào dòng người trên phố.
Dáng vẻ nữ tử trong bộ hỉ phục cứ xuất hiện trong tâm trí hắn. Sắc đỏ thuần
của gấm hoa tương phản với màu da trắng như bạch ngọc của nàng, cũng nhờ màu sắc tươi ấm đó mà khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt của nàng trở nên
hồng hào hơn.
Tà váy như đoá hồng liên bung nở theo bước chân của nàng. Đai lưng kết thêm chuỗi ngọc thạch lựu làm điểm nhấn tôn lên vòng eo thon, hình như y phục thật sự có chút chật nên đường cong nhẹ nhàng
của thiếu nữ cứ như vậy mà được phô diễn hoàn toàn. Đã nhiều lần hắn ôm
lấy eo nhỏ của nàng, nhưng vẫn chẳng thể dời mắt.
Váy dài chạm
gót nhân, lớp ngoài phủ lên lớp trong, không biết bao nhiêu lớp nhưng
tất cả lại tạo nên độ xoè vừa phải, lại đủ nhẹ để có thể uyển chuyển
nương theo từng cái nhấc tay, từng bước chân của nàng. Bên trên là hoa
văn cổ được thêu bằng chỉ bạc, mũi thêu khéo léo, tinh xảo. Khoác ngoài
là lớp áo mỏng, xuyên thấu, được dệt bằng sợi ngũ sắc.
Nhưng dù y phục đẹp đến đâu thì vẫn không thể bì được mới đôi mắt trong veo, ẩn
chứa nét dịu dàng như nước mùa thu của nàng. Đôi mắt đen láy nhưng lại
lấp lánh ánh sao của cả bầu trời. Và giờ đây, đôi mắt ấy lại đang nhìn
hắn mong đợi điều gì đó.
Lục Phàm thực sự muốn mang nàng giấu đi ngay lập tức, không để kẻ nào thấy được dáng vẻ câu hồn đoạt phách* này của nàng.
Những tưởng hắn có thể luôn miệng khen ngợi nàng, thế nhưng đến khi được hỏi
hắn chỉ có thể thốt ra hai chữ "tạm được". Hắn thực sự muốn tự bóp chết
mình.
Lúc cần thì không thấy liêm sỉ đâu, khi không cần thì lại bắt đầu sỉ diện hảo!