“Trần Trúc Vy, có phải em giấu anh chuyện gì không?” Giang Gia Bảo cau mày
nhìn cô gái đang ủ rũ bên cạnh. Hai người đi hưởng tuần trăng mật vậy mà cô suốt ngày thẫn thờ, đôi lúc không nghe anh nói gì cả.
“Em… thật ra em muốn đến nơi này, ngoài việc xem nơi anh từng sống, em còn
muốn tìm một người.” Cô cắn môi, sau đó lên tiếng: “Một người bạn rất
quan trọng.”
“Là người bạn lần
trước em nói đã mất liên lạc?” Anh nhìn cô, trong lòng cảm thấy tò mò về người bạn kia. Thật ra giữa hai người vẫn còn rất nhiều chuyện không
nói với nhau.
“Trước đây, trong lúc em bế tắc nhất, đã quen một người bạn trên mạng. Mỗi ngày bọn em
đều tâm sự với nhau. Có lẽ vì không gặp nhau ngoài đời thật nên em rất
thoải mái kể cho người đó nghe những chuyện của mình. Cô ấy không chỉ
nghe em than thở, còn cho em rất nhiều lời khuyên hữu ích.”
“Vậy sao?” Thái độ của Giang Gia Bảo có chút cứng ngắc: “Sao em biết người ta là nữ?”
“Anh nghĩ một người lấy tên ‘Thỏ Con Đáng Yêu’ thì có thể làm nam sao?” Trần Trúc Vy bật cười: “Ảnh đại diện của cô ấy cũng là một con thỏ màu hồng, cách nói chuyện qua tin nhắn hoàn toàn là một cô gái. Hơn nữa là một cô gái đáng yêu.”
“Sau này bỗng
nhiên Thỏ Con biến mất, tài khoản đó đã bị xóa, em không có cách nào
liên lạc được. Lúc trước có nghe cô ấy nói đang ở nơi này, cho nên…” Cô
muốn đến đây tìm thử, hy vọng hai người thật sự có duyên.
“Ừm… có thể không quá khó tìm như em nghĩ đâu.” Dù sao nơi này không quá lớn, biết đâu gần ngay trước mặt.
“Anh không cần an ủi em đâu, thật ra em cũng không ôm quá nhiều hy vọng.”
Bạn trên mạng là vậy, có thể đã từng cùng nhau trò chuyện cả đêm, nhưng
khi rời khỏi thế giới ảo, hai người dù có lướt qua nhau cũng chỉ là
những người xa lạ.
“Ngủ sớm thôi, ngày mai anh đưa em đến một nơi.”
Tối hôm đó, Trần Trúc Vy mơ thấy mình trở về năm năm trước.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Muộn vậy vẫn chưa ngủ sao?”
Vy Vy muốn bay: “Không ngủ được.”
Thỏ Con Đáng Yêu: “Thế nào, có muốn tâm sự với tớ không?”
Vy Vy muốn bay: “Cậu không bận sao?”
Hai người khác múi giờ, ở chỗ Thỏ Con lúc này là ban ngày. Nghe nói cô ấy vẫn đang đi học.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Hôm nay được nghỉ.”
Vy Vy muốn bay: “Tớ cãi nhau với mẹ.”
Vy Vy muốn bay: “Bà ấy muốn tớ đi du học, còn muốn tớ cướp vị hôn phu của chị.”
Thỏ Con Đáng Yêu: “À, cái con nhỏ gạch mặt cậu đó hả.”
Vy Vy muốn bay: “Tớ thật sự rất ghét chị ấy, cũng hãm hại chị ấy nhiều rồi, nhưng mà loại chuyện kia tớ không muốn làm.”
Thỏ Con Đáng Yêu: “Không muốn làm thì đừng làm.”
Thỏ Con Đáng Yêu: “Cùng lắm là bị nhốt lại.”
Vy Vy muốn bay: “Ừ, thì bị nhốt lại rồi nè.”
Ghi đến đây, Trần Trúc Vy bỗng bật cười.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Nhiều chuyện chết bảo bối rồi.”
Trần Trúc Vy kể lại mọi chuyện hôm nay, có thể đối phương là một người xa lạ chưa từng gặp mặt nên cô mới thoải mái nói ra tâm sự của mình.
Cô đi học về thì nhìn thấy Tô Vân Thi đang ngồi ngắm trang sức, bà nói
muốn cô đi du học, nghe nói là cùng một chỗ với Giang thiếu gia Giang
Duy Bảo. Cô không biết tại sao thiếu gia Giang gia lại đổi người, nhưng
lúc trước bà ấy từng muốn cô tiếp cận Giang Gia Bảo, lần này cô không
muốn làm vậy nữa.
“Đến lượt con phản đối?”
“Cùng lắm con chết cho mẹ vừa lòng.” Cô quá mệt mỏi với ngôi nhà này rồi
“Con dám?” Bà ta tiến đến bóp cổ cô: “Mẹ đã phải vất vả thế nào mới có được
ngày hôm nay. Nếu con dám phá hủy thì đừng trách người mẹ này lại vô
tình!”
Bà ta buông tay ra, phủi phủi tay, ánh mắt nhìn cô đầy chán ghét.
“Cuối cùng, con cũng chỉ là công cụ giúp mẹ bước chân vào Trần gia mà thôi.”
Trần Trúc Vy cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống,
cô phải mạnh mẽ, không được khóc.
“Biết vậy là tốt.” Bà ta bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm cô đang gục ngã phía sau.
Năm đó khi bà ta quen với Trần Sơn, ông đã có vợ, cũng chính là mẹ của Trần Diệu Linh. Tô Vân Thi dùng đủ thủ đoạn để ông say mê bà ta. Sau khi
mang thai, bà ta dùng đứng bé trong bụng để ép ông ta bỏ vợ cưới mình.
Đứa con của họ chưa được một tuổi đã qua đời vì sốt cao. Cũng may lúc đó
Trần Sơn đang đi công tác bên ngoài nên bà ta đã đến cô nhi viện nhận
nuôi một đứa bé giống con mình để thay thế. Tô Vân Thi hiểu, nếu để Trần Sơn biết đứa con không còn nữa, bà ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Trần gia. Nhìn thái độ lạnh lùng của người đàn ông đó gần đây, bà ta quyết
tâm phải lấy được gia sản nhà họ Trần, bất chấp thủ đoạn.
Trần Trúc Vy luôn nghĩ mình là con ruột cho đến khi cô tình cờ phát hiện
nhóm máu của mình không giống với bố mẹ. Khi cô đi hỏi Tô Vân Thi, bà ta đã dùng ơn dưỡng dục bao năm nay bắt cô phải giấu chuyện này, ngoan
ngoãn nghe lời trả ơn.
Trần
Trúc Vy nhìn lọ thuốc ngủ trên tay, có lẽ cô nên kết thúc cuộc sống giam cầm này. Trước đây mỗi bước đi của cô đều nghe theo sự sắp xếp của bố
mẹ, chưa bao giờ sống theo ý bản thân mình. Cô mặc thế nào, ăn món gì,
học trường nào, hay thậm chí tính cách thế nào đều do Tô Vân Thi đứng
sau lưng chỉ thị.
Vy Vy muốn bay: “Cũng may tớ vẫn còn sáng suốt.”
Thỏ Con Đáng Yêu: “Ừ, may quá chưa bị ngu.”
Vy Vy muốn bay: “Người ta rất thông minh nha.”
Trần Trúc Vy bĩu môi, thỉnh thoảng Thỏ Con cũng sẽ mắng cô, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Hy vọng một ngày nào đó cậu có thể đến chỗ tớ. Nơi này
có một thác nước rất đẹp, tớ sẽ cho cậu hét thật lớn, quên hết mọi buồn
phiền.
Vy Vy muốn bay: “Nhất định sẽ bay đến tìm cậu mà.”
Hai người cứ thế tâm sự với nhau suốt mấy năm liền, dần dần đó đã là thói
quen của Trần Trúc Vy. Mỗi ngày sẽ thức đến khuya chỉ để nói chuyện với
người bạn Thỏ Con.
Vy Vy muốn bay: “Thỏ Thỏ, làm sao đây, anh ấy nói muốn kết hôn với tớ.”
Trần Trúc Vy thật sự không thể tin được Giang Gia Bảo vẫn còn sống. Hơn nữa
hôn ước hai gia tộc không bị hủy, người anh cưới sẽ là cô. Trong lòng
không biết làm sao, cô sợ anh chỉ xem cô là người thay thế của Trần Diệu Linh.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Cậu có yêu anh ta không?”
Vy Vy biết bay: “Tớ không biết.”
Cô không dám khẳng định tình cảm của mình với anh thế nào. Nhưng nghĩ đến việc có thể ở bên anh, cô cảm thấy không quá đáng sợ.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Vậy thì được rồi, nghĩ nhiều làm quái gì.”
Mấy năm nay Thỏ Con nhà cô ngày càng ngang ngược rồi nha.
Một hôm, Trần Trúc Vy quyết định chia tay với Giang Gia Bảo, cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Anh ta có điên mới đồng ý.”
Vy Vy muốn bay: “Nhưng chẳng phải mọi người đều ghét người dối trá sao?”
Cô không lương thiện, thuần khiết như vẻ bề ngoài. Tất cả những gì người
khác yêu thích cô đều chỉ là sự giả dối mà Tô Vân Thi dạy cô tạo ra.
Thỏ Con Đáng Yêu: “Vậy nếu có người lừa gạt cậu thì sao?”
Vy Vy muốn bay: “Nếu chuyện đó nghiêm trọng, có thể tớ sẽ không thèm nhìn mặt người đó nữa.”
Suy nghĩ một lúc, cô âm thầm bổ sung: “Nhưng nếu là Thỏ Thỏ, chắc là tớ sẽ tha thứ cho cậu, vì cậu là bạn tốt nhất của tớ.”
Đáng tiếc, Thỏ Con Đáng Yêu không trả lời cô nữa, đó là lần cuối cùng hai
người trò chuyện. Mấy hôm liên tiếp cô đều gửi tin nhắn cho người đó,
vẫn không được phản hồi, sau đó thì tài khoản đã bị khóa.
Cô không biết tại sao lại như vậy, chẳng lẽ Thỏ Thỏ cũng ghét cô vì nói dối, không muốn làm bạn với cô nữa?
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Sáng hôm sau, Trần Trúc Vy dậy rất sớm, Giang Gia Bảo đã hứa sẽ đưa cô đến
một chỗ đặc biệt. Đến nơi, cô ngạc nhiên vì khung cảnh trước mắt. Một
thác nước lớn, phía dưới là một con suối trong veo. Xa xa là một khu
rừng, cây lá xum xuê xanh thẳm. Nơi bọn họ đang đứng là một bãi cỏ rộng
lớn mênh mông.
Bởi vì bệnh của
Giang Gia Bảo, Đường Tâm Khanh đã cố tình chọn đất nước có phong cảnh
thiên nhiên thế này để anh dưỡng bệnh. Ngày thường anh rất thích đến nơi này tận hưởng không khí trong lành, tinh thần cũng trở nên thư giãn
hơn.
“Đẹp quá!” Trần Trúc Vy không nhịn được thốt lên. Cô chưa bao giờ nghĩ nơi này lại đẹp như vậy.
“Anh đã giữ lời rồi.” Giang Gia Bảo cúi xuống nhìn cô gái đang nghịch nước.
“Ừm, đúng là một nơi đặc biệt.” Cô rất thích nơi này.
“Không phải, anh từng hứa sẽ đưa em đến thác nước nơi anh ở sao? Thế nào, có
muốn đem hết những buồn phiền hét lớn lên để quên đi không?”
“A…” Cô hoảng sợ ngã xuống đất, tay chỉ chỉ anh, nhất thời không nói nên lời: “Anh… anh… anh…”
“Ai nói em đáng yêu thì phải là con gái?” Anh kéo cô đứng dậy, phủi lá dính trên người cô xuống.
“Thỏ Thỏ?” Cô hít thở thật sâu, đây không thể nào là thật được.
Anh chỉ cười, nhưng nhìn nụ cười đến chối mắt của anh, cô đã có thể khẳng định đáp án rồi.
“Anh lừa em!” Cô giơ tay đánh anh: “Cái tên đáng ghét này!”
Năm đó Giang Gia Bảo học theo người ta chơi mạng xã hội. Anh tìm được một
ứng dụng chat khá thú vị nên đăng ký tài khoản. Bỗng nhiên nhớ đến bộ
dạng giống như con thỏ nhỏ của Trần Trúc Vy, thế là anh đã lấy tên này.
Tìm kiếm một thời gian dài, cuối cùng anh cũng tìm được tài khoản của
cô. Ảnh đại diện cô để ảnh thật, không quá khó để nhận ra.
Mỗi ngày anh đều dành thời gian tâm sự với cô, trở thành người cô tin
tưởng. Anh muốn nói ra sự thật, lại sợ cô sẽ giận. Cho đến một ngày nhìn thấy cô nói cô sẽ không muốn nhìn mặt người lừa gạt mình, anh rất sợ,
sợ cô sẽ bỏ anh.
Giang Gia Bảo
quyết định tạm thời chưa nói sự thật, chờ cô chấp nhận hoàn toàn thân
phận thật ngoài đời của anh, sẽ nói với vô. Có ai ngờ tài khoản của anh
bị khóa, bởi vì số điện thoại đăng ký sau khi về nước không dùng nữa,
nên không có cách nào khôi phục được.
Anh đăng ký tài khoản mới, nhưng phát hiện cô đã chủ động khóa tài khoản
mất rồi. Anh quyết định thừa nhận mọi chuyện với cô, khi ấy lại xảy ra
một số chuyện nên đành thôi. Một thời gian sau, khi hai người kết hôn,
anh nghĩ cô đã quên mất người bạn kia rồi, nên không dám nhắc lại nữa.
Nào ngờ cô vẫn nhớ, còn muốn dùng chuyến đi quan trọng này để tìm người
đó.
“Thế nên sau này, có chuyện gì thì trực tiếp nói với anh, Thỏ Thỏ của em luôn ở đây.”