Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính
Không chỉ mình Diệp Hồng Tú ra cửa khoe khoang, chỉ một ngày thôi, chuyện này đã truyền khắp cả thôn Thượng Trang.
Lúc Giang Cảnh Du ra cửa làm việc ai nhìn thấy đều muốn nói vài câu.
"Đây không phải đại tài nữ của đại đội ta sao? Đi đâu vậy."
"Con gái tôi còn chưa đặt tên, đại tài nữ lấy hộ cái tên đi."
"Tiếc là không có thi đại học, bằng không cháu chính là sinh viên rồi."
"Con làm việc cẩn thận chút, đừng để bị thương tay nhé."
"Ấy, cô đừng nhúc nhích, việc nặng như này để tôi làm, cô không biết đâu,
việc này đều đã truyền tới đại đội khác rồi, em gái tôi ở đại đội kế
bên, con bé hỏi tôi cô có phải người của đại đội ta không, tôi nói đúng
vậy đấy, địa linh nhân kiệt của đại đội chúng ta!"
Còn có người quan tâm tiền nhuận bút.
"Thật sự nhận được hai tệ à? Vậy về sau cô vẽ nhiều một chút, thế có phải sẽ còn có rất nhiều 2 tệ không?"
"Về sau một tháng cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Có phải sẽ giống công nhân hay không?"
"Nhà họ Vương chắc phải hối hận đến xanh ruột rồi nhỉ, cô gái tốt như vậy mà không cần."
"Cảnh Du à, thím có đứa cháu trai nhà mẹ đẻ, tuổi tầm tầm con đó, tuấn tú lịch sự, con có muốn gặp thử không"
"Cái loại ham ăn biếng làm như cháu trai mụ còn không biết xấu hổ mà giới
thiệu cho Cảnh Du à? Tôi thì khác này, thằng út nhà tôi lớn hơn con 2
tuổi, rất là tiến tới, hai đứa chắc chắn có đề tài chung."
"Thằng út nhà bà bị bà chiều hư rồi, Cảnh Du con đừng có tin bả, thím có quen
một cậu, cũng có văn hóa giống như con, nhỏ hơn con 3 tuổi, tục ngữ nói, nữ hơn ba ôm gạch vàng mà......"
Giang Cảnh Du chạy trối chết.
Mấy người này quá khủng bố, cả đám y chang thấy được một tảng thịt mỡ miễn
phí to mà chen nhau ép cô ở bên trong, cô lại không dám dùng hết sức, sợ làm người ta bị thương. Chờ khi thật vất vả chạy ra khỏi vòng vây, cả
người cô đổ mồ hôi như tắm.
Cũng không trách nhiều người động lòng như thế, 2 tệ ở cái niên đại này đại biểu cho cái gì?
Gạo là 0.12 tệ một cân, 1 tệ 2 có thể mua 10 cân gạo. Thịt heo 0.7 tệ 1
cân, có thể mua gần 3 cân thịt heo. Bánh bao thịt 0.1 tệ 1 cái, 2 tệ có
thể mua được 20 cái.
Đối với người lấy tiền lương trong thành mà
nói thì 2 tệ không tính là rất nhiều, nhưng mà đối với người kiếm công
điểm ở nông thôn mà nói thì lại khác à, thôn Thượng Trang bọn họ năm
ngoái 10 công điểm đổi ra giá trị 0.06 tệ, giả thiết 1 lao động khỏe
mạnh một năm lấy trọn 350 công điểm, vậy sẽ có 350×0.06=21, cũng chính
là cả một năm vất vả, đến cuối cùng đổi sang tiền mặt cũng mới 21 tệ.
Nhưng mà có thể đổi hết thành tiền sao? Đồ ăn của bọn họ cũng là dùng công điểm đi đổi.
Vậy thì vừa so sánh xem, tiêu phí chút công phu viết viết vẽ vẽ là có thể bắt được 2 tệ, chính là một số tiền khổng lồ!
Không trách được vì sao mấy người kia nhìn Giang Cảnh Du như là nhìn một tảng thịt mỡ to.
Vì né tránh loại "rầm rộ" đó, nên khi Giang Cảnh Du đưa ra ý kiến với
trong nhà muốn đến tỉnh thành tìm nhà xuất bản Hồng Dương mặt đối mặt
nói chuyện thì Giang Nguyên Đồng tìm bác sĩ Trần tới: "Cậu có biết nhà
xuất bản này không?"
Bác sĩ Trần không hổ là người yêu thích
truyện tranh, nhắc cái tên là biết ai liền: "Con biết, con có rất nhiều
truyện tranh là từ nhà xuất bản này, con nhớ rõ họ có thu bản thảo, chỉ
là không dễ dàng, con cảm thấy đây là một cơ hội, nếu tác phẩm tốt, Cảnh Du có thể đi xem thử."
Giang Cảnh Du đưa cuốn [Tiểu lính gác thủ vệ ký] cô vẽ cho ông ấy.
Đây là câu chuyện cô tập hợp giữa phim kháng Nhật thần thoại coi với ba mẹ
hồi hiện đại, cộng thêm chuyện kể miệng từ Giang Nguyên Đồng và Trương
Lưu Vân mà thành, kể về một tiểu thiếu niên cơ linh, làm sao để chu toàn với lũ quỷ tử*, bảo vệ thôn trang, bảo vệ được quê nhà, nội dung cốt
lõi là: Sảng.
*: cách gọi tránh quân xâm lược nhật thời đó.
Bất kể gặp phải khó khăn gì, tiểu lính gác đều có thể dùng sự thông minh
tài trí của mình để giải quyết, được đến lời khen nhất trí của cả nhà,
hiện tại bác sĩ vừa xem cũng mê mẩn rồi, nhận lấy liền vùi đầu đọc lấy
đọc để, thẳng đến khi xem đến trang cuối cùng, ông không thấy được đoạn
kế tiếp: "Qủy tử vào thôn? Tiểu lính gác giải quyết thế nào? Em gái cậu
bé đâu?"
Giang Cảnh Du nhún vai: "Phần tiếp theo còn chưa vẽ."
Trên mặt bác sĩ Trần khó nén thất vọng: "A, còn chưa vẽ ra à."
Giang Nguyên Đồng ho nhẹ một tiếng: "Cậu cảm thấy có khả năng chứ?"
Giang Minh Trí với Diệp Hồng Tú nín thở nhìn về phía ông ấy, nếu cuốn này
được nhà xuất bản nhận, ấy chính là xuất bản sách đó nha! Là chuyện
quang tông diệu tổ cỡ nào nha!
Bác sĩ Trần lau mặt một phen,
không cần nghĩ ngợi: "Chú, con cảm thấy rất hay, chú biết con xem rất
nhiều truyện tranh rồi, xem cuốn này có cảm giác vui sướng tràn trề, cảm giác như đang ở ngay bên cạnh tiểu lính gác, nhìn cậu trêu chọc quỷ tử
như thế nào, tâm tình con cũng theo đó lên xuống phập phồng, con cảm
thấy cơ hội vẫn là không nhỏ."
Tuy cảm thấy rất hay, nhưng ông không dám cam đoan.
Trong lòng Giang Cảnh Du như có điều ngộ ra: Qủa nhiên lúc này vẫn là đề tài kiểu như thế mới càng hút mắt.
Đối với người thuộc thế hệ bọn họ mà nói, có không ít người đã bị quỷ tử
tra tấn, trong lòng hận cực, ví dụ như Giang Nguyên Đồng, nhà họ Giang
sẽ bị suy tàn chính là bị đám quỷ xem thành túi tiền.
Có thể có cuộc sống an ổn hiện tại này ít nhiều nhờ những vĩ nhân thành lập quốc gia, còn có con gái ông cụ giúp đỡ.
Trừ bỏ nhà họ Giang ra, còn không biết có bao nhiêu người vì quỷ mà cửa nát nhà tan.
Giang Nguyên Đồng cũng biết, hiện tại cháu gái nhẹ nhàng cầm giấy bút liền
làm được chuyện kiếm tiền đã làm không ít người vừa mắt, nếu có thể cưới cháu nó vào cửa, trong nhà kia chính là cưới về một bức tượng vàng.
Đứng đắn giới thiệu đối tượng xem mắt còn đỡ, nếu có mấy kẻ tồn ác ý
muốn chơi trò bá vương ngạnh thượng cung, một sơ sẩy sẽ liền xảy ra
chuyện, cháu gái tránh đi một chút cũng hay.
Nghĩ đến đây, Giang
Nguyên Đồng đánh nhịp: "Được, hai hôm này Cảnh Du con liền xin nghỉ đừng có ra ngoài, để đến lúc đó ông đi khai thư giới thiệu cho, để em trai
con đi tỉnh thành chung với con."
Cháu gái đương thì thanh xuân,
tướng mạo lại xinh đẹp, đi ra ngoài một mình ông không yên tâm, nên để
cháu trai theo cùng, thằng bé đã từng đi xa nhà với mình, có kinh nghiệm rồi.
Giang Cảnh Đằng nghe xong, hưng phấn mà nhảy tới nhảy lui khắp nhà: "Ông nội ông yên tâm, con nhất định bảo vệ chị thật tốt!"
Giang Cảnh Tường hâm mộ đến đỏ cả mắt: "Ông ơi, khi nào thì con mới có thể trưởng thành, con cũng muốn bảo vệ chị."
Giang Cảnh Đằng cười ha hả, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: "Ăn nhiều cơm chút, mau mau lớn lên, vậy là em có thể bảo vệ chị."
Cái mỏ Giang Cảnh Tường dẩu dài ra đến thiếu chút có thể treo chai dầu.
Giang Cảnh Du cười mà không nói, không nói khoa trương, cỡ như em ấy à, chị đây có thể đánh mười đứa.
Tiếp theo đây, bậc cửa nhà họ Giang thiếu chút nữa đã bị dẫm nát, sau khi
nhà họ Giang thấy được phần báo chí duy nhất kia, bà mối liên tiếp tới
cửa, đám trai trẻ vừa độ tuổi trong thôn đều bị xách ra tuốt một lượt.
Đều bị Diệp Hồng Tú chối.
Bà nghe con gái, hiện tại còn chưa vội, chờ con bé trở nên càng tốt hơn, tự nhiên sẽ có đối tượng càng ưu tú hơn xuất hiện.
Hồi nãy ở trên đường bà thấy được Lưu Phán qua một lần, cũng chính là mẹ
Vương Bằng Phi ấy, khi trước mụ ta tới từ hôn chảnh đến cỡ nào ấy nhỉ,
còn giờ à?
Từ xa xa nhìn thấy bà liền đổi đường lượn đi rồi.
Bà nhanh bước chân hơn muốn đuổi theo qua, kết quả mụ kia còn chạy nhanh hơn bà.
Cũng không thể để con gái mình lại bị một lần như thế nữa, Diệp Hồng Tú hạ quyết tâm phải xem xét kỹ cho con mới được.
*
Những người kia đều không có cơ hội mò đến trước mắt Giang Cảnh Du, cô nhốt
mình trong phòng, trừ bỏ vẽ phác họa ra thì chính là xử lý không gian
trong game.
Cô muốn đi xa nhà, ấy còn không phải nên chuẩn bị tốt à.
Hiện tại cô đã trữ được không ít bột củ sen.
Cô đã lên level 6, có 3 chủng loại thu hoạch: Cải trắng, bí đỏ, củ sen.
Hai loại đầu không hiếm thấy, nhưng mà củ sen thì khác à nha, nó không rẻ,
còn hiếm thấy. Chỗ bọn họ không có gieo trồng củ sen, không thấy có hàng tươi, chỉ có bột củ sen dùng hộp chứa đựng, một hộp thôi đã bán đến 0.7 tệ, đồng giá với thịt, còn luôn là thiếu hàng không mua được.
Cô không bán củ sen, quá nặng, cũng không dễ lấy, nhưng mà bột củ sen thì
lại khác, thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, rất tiện để mang theo.
Nếu cô đi một mình thì hành động sẽ càng thuận tiện hơn, nhưng mà nghĩ cũng biết, cô lần đầu đi xa nhà, muốn đi một mình là chuyện không thể thực
hiện, chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.
Hiện tại cô đã dùng lá
chuối qua xử lý đóng gói bột củ sen xong rồi. Một ngày cô có thể sản
xuất nhiều nhất là 300 cân củ sen, bởi vì phẩm chất 'ưu', 300 cân củ sen có thể ra 30 cân bột củ sen, nếu mà bán đi, dựa theo thị trường có thể
bán được 42 tệ, vì trên chợ đen chắc chắn sẽ đắt hơn trong cửa hàng thực phẩm và phụ phẩm, ví dụ như giá thịt là 0.7 tệ/ cân, trên chợ đen là 1
tệ, hoặc 1.4 tệ, thậm chí lên tới 2 hay 3 tệ, cũng không phải là chuyện
hiếm thấy.
Lần đầu tiên, nên cô không làm quá nhiều, vừa lúc 30
cân bột củ sen, mục tiêu Giang Cảnh Du định ra là bán đi cỡ 10 cân, như
vậy là trong túi cô cũng có thể có được mười mấy tệ, có cái gì cũng
không cần mở miệng xin tiền với người nhà.
Giang Cảnh Du muốn mua đồ, nhưng cô không muốn duỗi tay xin tiền với người trong nhà, cô đều
đã tay làm hàm nhai được bao nhiêu năm rồi, chẳng sợ thay đổi một thế
giới khác, cô cũng muốn tiếp tục tay làm hàm nhai.
Trước khi ra cửa, vừa lúc là ngày rút thăm trúng thưởng 7 ngày 1 lần.
Khi cô xoay cái đĩa quay rút thăm trúng thưởng to kia, nhìn thấy kim đồng
hồ lại chỉa vào cái ô vuông kia xuất hiện điểm EXP, tâm thái Giang Cảnh
Du đã phi thường hòa bình.
Cô không biết có phải vì level của
mình hiện tại quá thấp hay là những giải thưởng khác chiếm tỉ lệ quá
thấp hay không nữa, cô rút thăm trúng thưởng vẫn cứ luôn rút trúng điểm
EXP.
Nhẹ nhàng click nhận, thu điểm EXP vào túi, cô nghe thấy
được tiếng thông báo dễ nghe, một tiếng "Ting ——" vang lên, cô từ level 6 leo lên level 7,
Mặt Giang Cảnh Du lộ vẻ kinh hỉ, cô còn tưởng
rằng phải chờ từ tỉnh thành về lại mới có thể thăng cấp đó, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhìn cái coi, đất đai vẫn duy trì nguyên
dạng, vẫn là 10 miếng đất, hạt giống trong khu mua sắm cũng vẫn là 3
loại kia, gia cụ cũng không có gia tăng thêm.
Không có tí biến hóa gì sao?
Cũng không phải.
Chung quanh nhà gỗ nhỏ là mặt cỏ, chung quanh mặt cỏ dùng hàng rào màu trắng
quây lại làm thành một hình vuông vuông vắn, bên ngoài hàng rào là một
mảnh sương mù màu trắng dày đặc. Trước đó cô đã từng thử muốn từ trong
mảnh sương mù dày đặc kia đi ra ngoài, đem đồ duỗi qua lớp sương dày kia muốn xem thử đằng sau lớp sương dày kia là cái gì, nhưng chả thu hoạch
được gì.
Tay cô không cách nào với vào trong sương, cứ như một lớp tường trong suốt vây quanh lấy cô vậy.
Hiện tại 3 mặt vẫn là một mảnh sương mù dày đặc, nhưng mà có một cạnh lớp
sương trắng dày kia phai nhạt hơn một ít, cô có thể loáng thoáng nhìn
thấy bên kia là nhà ở, kho hàng, còn cả mặt cỏ cùng một kiểu với chỗ cô.
Đằng trước căn nhà gỗ nhỏ kia cũng giống với cô, là 10 miếng đất gieo trồng thu hoạch.
Cái game này của cô ở hiện đại xác thật có hàng xóm, hàng xóm sẽ đến làm
khách bái phỏng, thậm chí là mang đi chút gì đó, cũng chính là cái hoạt
động trộm đồ ăn mà rất nhiều người cảm giác cực ghét và cay cú nhưng mà
lại vẫn cứ làm không biết mệt.
Khi cô mới vừa chơi liền cùng với
tiểu tỷ muội của mình làm không biết mệt đây, nửa đêm set đồng hồ báo
thức đến chỗ tiểu tỷ muội trộm đồ ăn, chẳng sợ chỉ có thể trộm củ cải
hay rau xanh cũng vui đến quên cả trời đất, y như không không nhặt được
tiền ấy, nhưng nếu là nhà mình bị trộm liền đấm ngực dậm chân.
Đây là hàng xóm cô ở hiện đại, cũng chính là tiểu tỷ muội của cô sao?
Hay là người xa lạ nhỉ?
Lớp sương mù kia sẽ càng lúc càng nhạt hơn chứ?
Giang Cảnh Du muốn xem một cái xem hàng xóm của cô là ai, chẳng qua đợi được
một lúc mà không có nhìn thấy bên kia có người xuất hiện nên đành phải
từ bỏ mà trở lại thế giới hiện thực, vì nếu quá muộn mẹ cô liền phải tới xốc chăn.
Sau khi cô rời đi không lâu, cách vách xuất hiện một
người. Người nọ cao ráo đĩnh bạt, xuyên qua lớp sương mù cũng có thể
nhìn ra anh cao 1m8 trở lên, qua cách đi đứng có thể nhìn ra được hơi
thở quân lữ rõ ràng.
Cố Hướng Hằng xuất hiện không bao lâu liền
phát hiện sự khác thường bên này, anh đi đến bên cạnh sương trắng, vươn
tay ra, nhưng lại bị cái chắn vô hình chặn lại, anh chỉ có thể xuyên qua lớp sương trắng mông lung nhìn sang cách vách.
Cách vách không khác biệt gì với bên anh, chẳng qua chủng loại thu hoạch lại khác nhau, đó là lá sen à?
Liệu có phải theo cấp bay lên, anh có thể đi qua đó không?
Cố Hướng Hằng nghĩ tới khi anh còn đang đi học, game làm ruộng nào đó rất
là thịnh hành, anh cũng có chơi qua một đoạn thời gian, bộ dáng có chút
khác với game [Nhà của ta] hiện tại, nhưng mà nội hạch thì lại như nhau.
Nói cách khác là, bên cạnh đây là hàng xóm của anh, khi đồ thu hoạch của
đối phương tới vụ là anh có thể đi trộm đồ ăn, hơn nữa game này là [Nhà
của ta], có lẽ bọn họ còn có thể đi làm khách giao lưu với nhau.
Hàng xóm là người ở thế giới hiện đại? Nếu là vậy, liệu người kia có nguyện ý mang lời nhắn giùm cho người nhà mình không?
Hay là nói là đồng loại? Đồng loại cùng xuyên vào thế giới này.
Còn có khả năng nữa...... Là người bản xứ sinh trưởng ở địa phương này?
Trong nháy mắt kia, Cố Hướng Hằng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Đầu bên kia, sau khi Giang Cảnh Du rời khỏi game liền rời giường mang đủ
hết mọi thứ, sau đó cùng Giang Cảnh Đằng xuất phát đi đến tỉnh thành.
Bọn họ phải đi bộ một đoạn đường đến huyện thành ngồi xe lửa, đi qua thành phố, 1 tiếng rưỡi cuối cùng liền đến tỉnh thành.
Lần này đi ra ngoài hết thảy thuận lợi, không có trễ hay có chút trục trặc
nào, đúng giờ tới trạm. Khi bọn họ xuống xe lửa, ở ga tàu hỏa phụ cận
binh đoàn nào đó, Cố Hướng Hằng mặc quân trang, trên người cõng bọc hành lý cầm vé ngồi lên xe lửa về nhà.
Trong bọc hành lý của anh còn
có tư liệu chuyển nghề, không lâu sau đó, anh sẽ trở thành đại đội
trưởng quản sản xuất của đại đội Thượng Trang, cũng chính là quê nhà của anh.