“Cuối cùng em cũng biết tức giận rồi sao?” Trịnh Úy Không nhìn vô số
mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, hắn cũng không khó chịu, ngược
lại tâm trạng còn tốt lên một cách kỳ lạ.
Ngón tay trắng nhợt
duỗi ra nâng khuôn mặt xanh xao của người phụ nữ, hắn lắc lắc đầu, hơi
nheo mắt lại đánh giá trực tiếp: “Từ biểu cảm này có thể thấy em đã ghen đến sắp mất lý trí rồi.” Bỗng hắn ôm cả khuôn mặt Hứa Mân kề sát lại,
giọng hắn ma mị dụ dỗ: “Tôi biết em mong muốn điều gì, và em cũng biết
rõ tôi muốn gì?”
“Thế nên?” Hứa Mân nghiến răng lạnh giọng. Đôi mắt cô ta đỏ âu ánh đầy lửa căm phẫn lại không có cách nào phát tiết.
Trịnh Úy Không cười trầm thấp, hắn há miệng cắn môi cô ta, giữa khe hở răng môi, hắn nói: “Chúng ta hợp tác cùng có lợi.”
Hứa Mân cười khinh, cô nghiêng mặt đi kháng cự nụ hôn sâu của hắn, gằn
giọng: “Trịnh Úy Không, anh coi tôi là con ngốc sao? Cái gì gọi là hợp
tác cùng có lợi, rõ ràng là anh lợi dụng tôi.”
Trịnh Úy Không
chậc chậc hai tiếng, buông cô ta ra. Ánh mắt hạ thấp đánh giá thân thể
khuyết tật của Hứa Mân, hắn không chút e ngại mà phô bày toàn bộ góc tối trong lòng cô ta. “Tình trạng của em hiện giờ còn mơ Đường Dã sẽ yêu em sao, đừng tự đánh giá cao mình như vậy.” Hắn thoải mái ngồi xuống sô
pha bên cạnh, tiếp tục khích tướng: “Huống gì Đường Dã đã trao trái tim
cho người phụ nữ tên Cố Yến Nam kia rồi. Tuy thô thiển nhưng có một sự
thật em bắt buộc phải thừa nhận là hiện tại so sánh về tất cả mọi mặt em hoàn toàn thua cô ta, đến cả trái tim của Đường Dã cũng đã thuộc về Cố
Yến Nam.” Hắn thở dài như rất tiếc nuối, nắm lấy bàn tay siết mạnh của
cô ta: “Hứa Mân à, sự hy sinh của em thật chẳng đáng giá chút nào, đều
vô dụng.”
Thấy sắc mặt của cô ta gần như không còn chút máu,
Trịnh Úy Không đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng hắn mang ý nhắc
nhở lần cuối: “Một người phụ nữ cường thế, nếu không chiếm được thứ mình muốn thì có hai cách thay thế: một là phá hủy nó, hai là…” Hắn nhấn
mạnh từng chữ: “Để nó mãi mãi không thuộc về bất cứ ai khác.” Vỗ vỗ vào
má cô ta hai cái, Trịnh Úy Không cười nhẹ. “Ngày mai trả lời tôi.”
Ngày hôm sau Tạ Hoằng Nghị về lại thành phố, Cố Yến Nam tiễn anh đến nhà ga xe lửa.
Trước khi lên tàu, Tạ Hoằng Nghị dang tay ôm nhẹ cô vào lòng, anh cất giấu
mọi tình cảm thầm kín, chỉ cho cô thấy cái cô muốn thấy. “Nam Nam, dù
sao thì anh vẫn hy vọng em sớm về thành phố.”
Cố Yến Nam ôm hờ
lại anh, vỗ nhẹ sau tấm lưng to lớn. “Sắp tới có một buổi họp báo chính
thức phát hành sách mới, khi đó em sẽ về thành phố.”
Tạ Hoằng Nghị ngạc nhiên, anh buông cô ra, hỏi: “Không phải em không muốn lộ mặt sao?”
Cố Yến Nam cười cười, cô vuốt cằm đáp: “Tới lúc rồi.”
“Là tiểu thuyết ‘Không phải tôi’ sao?”
Cô gật đầu. “Biên tập đã đề nghị với em chuyện ký tặng cho độc giả rất
nhiều lần rồi, hiện tại em nghĩ nên báo đáp sự ủng hộ của các fan.”
Tạ Hoằng Nghị thở nhẹ, anh quả thật rất vui khi nghe tin này.
“Đến lúc mở họp báo, anh chắc chắn tham gia xin em ký tên.” Anh trêu đùa nhưng cũng là lời thật lòng.
Cả hai nhìn nhau bật cười, câu qua câu lại thêm vài phút, lúc này thông
báo đến giờ tàu khởi hành. Tạ Hoằng Nghị gắng đè nén nỗi luyến lưu trong lòng xuống, anh cười ôn nhu, vỗ vào đầu cô một cái tạm biệt. “Anh đi
đây. Em về đi.”
Cố Yến Nam đáp “được”.
Nhìn anh lên tàu
rồi cô mới xoay người dứt khoát rời khỏi bến tàu kẻ đi người lại tấp
nập. Cô không nhìn lại nên không rõ cặp mắt của người đàn ông mãi dõi
theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, đến khi bóng hình người con gái chỉ
còn là một hạt cát mơ hồ trên biển cả.
Trở về Mê Mộng trông cửa hàng, một ngày an lành không có biến động gì.
Đêm, Đường Dã đưa Cố Yến Nam ghé một nhà hàng chay, ăn xong cả hai đi dạo một vòng thị trấn mới lái xe chở cô về căn hộ.
Xuống xe, Đường Dã chưa đi liền, anh dựa vào cửa xe vòng tay ôm eo cô thân mật một lúc.
Nhớ đến ý tưởng của Ảnh Tử đề nghị đêm qua, anh ma sát thắt eo mảnh mai,
thấp giọng bên tai cô: “Cuối tuần sau mang em đi ngâm suối nước nóng.”
Cố Yến Nam ngẩng mặt: “Ở đây cũng có ạ?”
Anh ừ. “Muốn không?”
“Đương nhiên.” Cô đáp ngay.
Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có đồ tắm chưa?”
Cố Yến Nam gật đầu: “Em có dự trữ rồi.”
Vậy không cần phải mua nữa, bỗng Đường Dã phát hiện ra một chuyện mà anh đã lãng quên bao lâu nay, anh chua xót vuốt nhẹ hai má cô. “Mai anh đưa em đi mua sắm nhé?”
Sao tự nhiên…
“Em có nhiều đồ rồi.” Cô thật sự không cần thiết sắm sửa gì.
Đường Dã lại lắc đầu, anh khăng khăng: “Nhưng anh muốn.” Thời gian này anh
rơi vào tình cảnh khó khăn, không những không cho cô một cuộc sống ấm êm mà còn để cô giúp mình trả nợ, làm một thằng đàn ông gần ba mươi lăm
tuổi, Đường Dã cảm thấy thật hổ thẹn.
Có vẻ như Cố Yến Nam đã
đọc được sự tự trách và hổ thẹn từ trong ánh mắt của anh, cuối cùng cô
không kháng cự nữa, chọc vào yết hầu của anh một cái, cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Không báo trước, Đường Dã đảo mắt một vòng không thấy
có người chú ý, anh áp cô dính sát vào ngực, cúi đầu ngậm mút cánh môi
thơm tho, ngọt ngào.
Trong một chiếc xe màu đen cách đó không xa, một nam một nữ nhìn rõ cảnh đôi tình nhân kích tình hôn ngấu nghiến
giữa đất trời không chút kiên ngại.
Trịnh Úy Không chép miệng, hắn ta cười thích thú: “Kích thích thật đấy.”
Người phụ nữ ngồi bên ghế lái phụ, biểu cảm trên mặt vặn vẹo, ánh mắt như
chứa ngàn lưỡi dao sắc nhọn muốn phun chúng ra, băm dằm đôi tình nhân
kia thành trăm mảnh.
Bàn tay cô ta xoắn chặt đến trắng bệch, trong khoang xe yên tĩnh giọng nói của phụ nữ lạnh căm cất lên: “Tôi đồng ý.”
Trịnh Úy Không huýt sáo, hắn liếm môi rồi thô lỗ nhào qua đè cô ta vào thân
ghế không ngừng dày xé môi lưỡi cô ta đến điên dại. “Tôi sẽ khiến em hài lòng.”