Hoàng đế cùng Hoàng hậu và các phi tần cùng đến Viên Minh Viên, ngay cả
Như Thái phi cũng đi theo cùng. Viên Minh Viên là hành cung ở phía Tây
Bắc Kinh, là nơi nghỉ dưỡng vào mùa hè của nhiều đời Hoàng đế Thanh
triều. Từ những năm Gia Khánh, Viên Minh Viên không còn được ưa chuộng
như trước kia, thay vào đó Nhiệt Hà hành cung lại được các Hoàng đế chọn làm nơi lui đến vào mùa hạ.
Đường đến Viên Minh Viên không quá
xa, Lan Nhi xin theo cung kiệu với Như Thái phi. Nàng cẩn trọng hết mực
cung kính với bà. Bà ta chỉ cười nhạt, bảo:" Ngươi cũng thật là kì lạ,
nếu là những người khác, có được đặc sủng như ngươi đã xin theo Hoàng đế rồi. Thế lại chạy đến thân già này làm gì vậy chứ".
Lan Nhi cười duyên, nhẹ nhàng phẩy phẩy chiếc quạt trên tay, quạt cho Thái phi, cung kính đáp:" Thái phi nương nương trước kia che chở cho mẫu tử thần
thiếp, thiếp vô cùng biết ơn. Nhờ sự chăm sóc của người khi đấy, Lan Nhi mới có được ngày hôm nay".
Như Thái phi cười khách khí, vuốt lên xiêm y màu tím thêu hoa lã chã, giọng trầm xuống nói:" Sau này e là
không thể tiếp tục như thế nữa rồi".
“Ý của người là thế nào ạ”, Lan Nhi chợt giật mình, trong lòng có chút lo sợ.
Bà ấy điềm tĩnh, sắc mặt không chút dao động, đáp:" Tử Cấm Thành này, ta
đã sống quá lâu rồi, cũng đã thấy chán rồi. Đường đến Hoa Viên phải đi
qua bao nhiêu cổng, phải băng qua bao nhiêu con đường, phải đi bao nhiêu bước ta cũng đã thuộc cả rồi. Cũng phải đến lúc tìm một nơi yên tĩnh
nghỉ ngơi rồi".
Lan Nhi lòng thoáng lặng, nàng nghĩ đến tương lai của bản thân. Nếu như ngày đấy nàng không thể sinh ra Đại a ca, tính
mạng cho dù có được bảo toàn, thì liệu khi bản thân trăm tuổi có thật sự cảm nhận được sự an hưởng hay không. Nàng khinh sợ trước tuổi xuân đang dần vơi đi, lại sợ bản thân cô độc. Lan Nhi im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng ở bên hầu hạ.
Hoàng hậu không đi cùng kiệu với Hoàng đế,
nhưng lại cho phép Thục Quý nhân theo hầu. Nàng ta ngồi dưới bóp chân
cho Hoàng hậu. Thục Nhi lén nhìn sắc mặt Hoàng hậu, cất giọng:" Hoàng
hậu nương nương, thần thiếp có một ý này ạ".
Hoàng hậu từ từ mở mắt, xua tay bảo này tay ngồi lên, bảo:" Chuyện gì cứ nói đi".
Môi anh đào Thục Quý nhân nhoẻn cười, thưa:" Nương nương, Minh Am thị đêm
đó làm chuyện xằng bậy, Vạn Tuế gia giao cho Ý phi xử lý. Tần thiếp nghe các cung nhân đi ngang đó vào buổi sáng nói, họ nghe được có tiếng hét
rất thê hảm bên trong Trữ Tú cung, vả lại sau khi hành hình Minh Am thị, Ý phi lại không cho phép ai động vào thi thể Xuân Thường tại. Người
nghĩ xem, có phải nàng ta đã lạm dụng tư hình trong cung hay không".
Hoàng hậu khẽ thở dài, đặt tay tựa người vào gối hoa, bảo:" Minh Am thị phạm
tội, nàng ta xử lý như thế nào Vạn Tuế gia đã cho nàng ấy tự quyết, nếu
báo chuyện này lên cho Vạn Tuế gia. Người cũng sẽ nói Ý phi theo lệnh
chấp hành xử phạt, Minh Am thị đó đáng chết, có giết thế nào cũng là
xứng đáng với nàng ta".
Những lời của Hoàng hậu khiến Thục Quý nhân cũng đành im lặng, không nói thêm gì nữa.
Thoáng chốc, đoàn kiệu Hoàng gia đã đến Viên Minh Viên. Quan viên xếp thành
hai hàng bên đường nghênh đón, Hoàng đế. Kiệu hoa chạy vào Viên Minh
Viên, Lan Nhi lén vén mành lụa, nhìn ra bên ngoài. Nơi đây có lối kiến
trúc kì lạ mà nàng chưa bao giờ bắt gặp, ngay cả khi nàng chưa vào cung
cũng chưa bao giờ trông thấy những thứ này. Lan Nhi vỗ về tiểu a ca
trong tay, bảo:" Thuần Nhi con nhìn xem, có phải đẹp lắm không".
Như Thái phi cười phì, nói:" Ngươi thích nơi này sao, Viên Minh Viên được
xây dựng theo lối kiến trúc Tây Dương kết hợp với lối kiến trúc của Đại
Thanh, nên nơi này trông rất lạ với nhiều người, nhưng nhìn các chi tiết đều hoa mỹ đến lạ thường".
Vừa vào hạ, phía Bắc nóng bức. Viên
Minh Viên được trồng nhiều hoa cỏ, khiến nơi đây trở nên thoáng mát lạ
thường. Lan Nhi bước ra khỏi kiệu, mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ
dịu nhẹ hòa vào làn gió khẽ trêu đùa khiến tóc mai nàng nhẹ bay. Như
Thái phi chầm chậm vịn tay Phục Linh bước ra. Bà hít vào một hơi thật
sâu như muốn cảm nhận trọn vẹn khí trời nơi đây, Thái phi mỉm cười như
không tự nói:" Đã lâu rồi mới trở lại, cảnh vật vẫn không thay đổi, chỉ
tiếc cảnh còn người đã không còn nữa rồi". truyen bac chien
Lan Nhi trông thấy Như Thái phi tức cảnh sinh tình, tiến đến đỡ tay bà dìu về tẩm điện.
Hoàng đế đến đây cũng không phải lần đầu, hắn nhãn rỗi dạo một vòng nơi đây.
Hoa Viên trong đại nội thật sự không thể sánh bằng, Hoàng đế đi đến một
góc đình bên dòng sông. Hắn lặng nhìn không gian yên ã, cuốn theo dòng
nước chảy nhẹ nhàng thanh tịnh. Bên tai lại truyền đến tấu đàn, Hoàng đế nhìn theo hướng phát ra tiếng đàn ấy. Một nhóm cung nữ Viên Minh Viên
đang tập hợp lại, ca hát. Hắn lẳng lặng ngồi xuống ngắm nhìn. Tiếng đàn
hòa vào gió hạ, nhảy nhót trên mặt nước tĩnh lặng, tựa như đứng trong
khu rừng rộng lớn, căn tai mà hưởng một khúc nhạc từ thiên nhiên.
Tiếng đàn cùng điệu múa của các cung nữ kia lại khiến cõi lòng chán nản của
Hoàng đế rung động. Bốn thị nữ mặc xiêm y lụa mỏng thường thấy của các
vũ công trong cung, với các màu sắc khác nhau, trên búi tóc cao mỗi
người cài một đóa hoa, lần lượt là hạnh hoa, vũ lăng hoa, hải đường hoa
và mẫu đơn.
Tiếng lách tách từ nhạc cụ họ cầm trên tay, bốn người đi theo một vòng tròn vẽ dưới đất, mỗi một lần vung tay áo, tựa như một cánh hoa nhẹ rơi giữa không gian nước chảy. Hoàng đế nhìn đến say đắm,
hắn ngỡ đang ngắm tiên nữ nơi thiên cung đang múa hát trong hội bàn đào. Điệu múa kết thúc, tiếng nhạc cũng mất đi. Các thị nữ vây quanh vui
cười ríu rít. Hoàng đế đứng dậy vỗ vỗ tay. Các cung nữ kia trông thấy
hắn, thoạt đầu vẫn còn ngơ ngác. Đến khi cung nữ cài đóa mẫu đơn nhận ra hình thêu kim long ngũ trảo trên xiêm y, mới giật mình kéo ba người còn lại quỳ xuống.
Hoàng đế đi vòng qua chỗ họ, đưa tay đỡ lấy thị nữ cài hoa mẫu đơn, ôn hòa bảo:" Các nàng ở đây luôn ca hát vui vẻ vậy sao?".
Thị nữ kia có chút hoảng loạn, trên gương mặt diễm lệ lộ ra chút lo sợ.
Nàng ta ngẩng đầu giương đôi mắt phượng dài nhìn Hoàng đế, ngấng lệ:"
Vạn Tuế gia, chúng nô tỳ không phải nhàn rỗi trốn việc ra đây ca hát.
Chúng nô tỳ đã tập dợt cho buổi yến tiệc đêm nay ạ".
Hoàng đế “Ồ” một tiếng, dùng quạt nâng cằm thị nữ kia, khóe miệng nhếch lên, nói:"
Các nàng đang luyện tập sao, các nàng tên là gì".
Thị nữ đứng đầu cài hoa mẫu đơn, đôi mắt phượng đuôi kẻ dài, chân mài cai thanh mảnh,
ai nhìn vào cũng phải xao xuyến, nàng ta cúi đầu cung kính thưa:" Hồi
Vạn Tuế gia, nô tỳ họ Vương tên là Nguyệt Hoa".
Thị nữ bên cạnh
cài hạnh hoa, khép nép lộ chút e thẹn, ngượng ngùng. Trên gương mặt xán
lạn, lại hòa vào làn da trắng nõn, môi anh đào khép nép e ngại:" Nô tỳ
họ Trương tên Á Hiên".
Thị nữ cài hoa hải đường, ánh mắt tràn đầy kiên định, thông thái tự tin, oai vệ. Chân mài thẳng dài, cao tựa núi,
đôi môi căng mọng, cười duyên:" Nô tỳ là Sát Cát Lạp thị, tên là Thi
Tịnh".
Đến thị nữ cài hoa vũ lăng, nàng ta có phần rụt rè, chỉ
dám liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế. Đến khi Vương Nguyệt Hoa kéo tay áo mới
dám nói tên:" Nô tỳ tên là… Lộ Khiết, thuộc họ… Diệp Hách Na Lạp thị…".
“Diệp Hách Na Lạp thị?”, Hoàng đế có chút sửng sốt, hắn chú ý đến nữ nhân
này. Nàng ta không có vẻ ngoài cao quý như Lan Nhi và Thục Nhi, nhìn
tổng thể cũng chỉ có thể làm khung gỗ cho bức tranh xuân sắc. Hắn tiến
đến cạnh nàng ta, bảo:" Nàng và Ý phi có quan hệ gì không?".