Cảnh Điềm quỳ dưới nền đá, thân người nhỏ nhắn khiến nàng ta như bị chôn vùi dưới hàng đá lưu ly lót dưới gối. Thải Châu khoác áo choàng lên cho Lan Nhi, thì thầm:" Đêm khuya thế này, không biết kẻ nào lại phiền đến
Vạn Tuế gia và chủ tử nghỉ ngơi".
Lan Nhi kéo vạt áo lên, bảo:" Ngươi có biết kẻ đó tìm bản cung có chuyện gì không"
Thải Châu chỉnh lại sưởng y của Lan Nhi, thưa:" Nô tỳ nghe Đức Hải nói,
người đó là cung nữ lần trước chúng ta gặp ở Khâm An môn".
Lan Nhi trầm tư một lát, chợt nhớ đến, thốt lên:" Cảnh Điềm?".
“Vâng”, Thải Châu thắt chặt áo choàng trên vai nàng, đoạn nói:" Nô tỳ nghe Đức
Hải nói nàng ta có chuyện cần tìm chủ tử, nhất quyết muốn gặp người".
“Ta biết rồi”, song nàng liền đi ra cửa, vừa đến bên cửa chính điện, đã
trông thấy dáng người nhỏ bé của Cảnh Điềm. Thải Châu đẩy cửa giúp nàng, Lan Nhi đứng dưới hên, hỏi:" Nửa đêm ngươi có chuyện gì tìm đến đây".
Cảnh Điềm dập đầu cung kính:" Nương nương, nô tỳ trông thấy Xuân Thường tại dùng tà thuật ở mai viên".
“Tà thuật?”, chất giọng trầm đặc trưng của nam tử cất lên. Một hơi ấm từ
bàn tay choàng lên vai Lan Nhi. Nàng giật mình nhìn lên, là Hoàng đế.
Mọi người trông thấy hắn liền đồng loạt quỳ xuống thỉnh an. Lan Nhi hạ
người hành lễ, cung kính:" Lan Nhi có tội, đã giáng đoạn giấc ngủ của Tứ Lang".
Hắn xua tay, ra hiệu mọi người đứng lên. Hoàng đế nhìn về phía Cảnh Điềm, hỏi:" Vừa nãy ngươi nói ai dùng tà thuật".
Cảnh Điềm bị phong thái uy nghi kia của hắn làm cho hoảng sợ, cả người rung
lẫy bẫy, thưa:" Hồi…hồi Vạn Tuế gia… là là Xuân Thường tại".
" Xuân Thường tại", khóe môi hắn nhếch lên, hừ một tiếng, nói:" Ngươi có biết dùng tà thuật là cấm kỵ không?".
Cảnh Điềm vẫn cúi đầu, đáp:" Thưa Vạn Tuế gia, nô tỳ biết ạ".
Cảnh Điềm im lặng, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Lan Nhi trông thấy hắn không mấy tin tưởng kẻ hạn nhân, bèn khẽ vào tai hắn:" Tứ Lang, nửa đêm nàng ta lại dám xông vào đây, e là cũng biết bản thân đã mạo phạm đến
người, trước sau gì cũng bị phạt trượng. Nếu biết bản thân sẽ bị thế,
lại cả gan buông lời bịa chuyện, thì nàng ta có ích lợi gì chứ". Nàng
nhìn Hoàng đế như có vẻ lay động, nói tiếp:" Nếu Tứ Lang đã không tin
bằng không hãy trực tiếp đến đó xem xét, như vậy sẽ không còn nghi ngờ
gì nữa".
Hoàng đế nghĩ một thoáng liền đồng ý. Kiệu liễn của cả
hai nhanh chóng đến Hoa Viên. Cảnh Điềm lo lắng đi theo sau. Đến gần mai viên, cả hai lặng lẽ đi bộ đến, chưa đến nơi đã thấy ánh sáng đỏ rực
của nến. Lan Nhi níu chặt tay Hoàng đế, từ từ tiến đến. Âm thanh tụng
niệm của vị pháp sư kia vang vãng. Sắc mặt Hoàng đế sầm lại, giữa hai
chân mài xuất hiện nếp nhăn do chau lại. Cả hai từng bước khẽ tiến đến
gần, nấp sau gốc mai.
Xuân Cơ quỳ dưới đất, tay cầm một hình nhân liên tục dùng kim đâm vào, miệng buông lời chữi rủa. Ánh mắt Hoàng đế
như phát ra tia lửa, hắn giận dữ đứng bật dậy, quát:" Mau bắt ả tiện
nhân đó lại cho trẫm".
Xuân Cơ giật mình nhìn ra sau, nàng ta sợ hãi định chạy đi. Tên pháp sư kia đã chuồn đi ngay. Hoàng đế cho người truy đuổi theo.
Hoàng đế cầm lấy hình nhân vải dưới đất, kim đã ghim đầy khắp tứ chi đến tận
đầu hình nhân. Hắn lật mặt sau hình nhân đọc sinh thần bát tự ghi trên
đấy. Hoàng đế giận đến tái mặt, hắn ghiến chặt răng, đưa hình nhân cho
Lan Nhi xem. Nàng cẩn thận xem xét, là sinh thần bát tự của Tải Thuần.
Lan Nhi hoảng sợ, hình nhân rơi xuống đất.
Sắc mặt Hoàng đế đã
không thể tệ hơn nữa, cả Lan Nhi cũng bị dọa sợ không dám lên tiếng. Hắn tiến đến bên Xuân Cơ đang bị thị vệ đè người xuống. Hoàng đế nâng cằm
nàng ta lên, dùng đầu ngón cái bấm mạnh vào cằm nàng ấy:" Tiện nhân, bao năm qua trẫm cho ngươi lưu lại trong cung đã là cạn tình cạn nghĩa với
ngươi rồi. Hôm nay ngươi cả gan dùng tà thuật trù ểm Tải Thuần, gan của
ngươi cũng to lắm".
Một tiếng “bốp” vang lên, Lan Nhi hoảng sợ
nhắm chặt lấy hàng mi cong. Khi mở mắt ra chỉ thấy trên gương mặt Xuân
Cơ đã ửng đỏ, khóe miệng cũng rỉ má, hắn như đã dùng toàn lực, toàn bộ
sự căm phẫn dồn vào một cái bạt tai, mới có thể ra tay nặng như thế.
Đêm đó, Hoàng đế gọi mọi người đến Trữ Tú cung. Cả Như Thái phi cũng được
mời đến, khi tất cả đều đông đủ. Hoàng đế cho người đem Xuân Cơ lên
điện. Mọi người đều không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì. Hoàng hậu vẫn
diện ra nét mặt đôn hậu, cười bảo:" Vạn Tuế gia, không biết nửa đêm
người lại gọi mọi người đến đây làm gì", nói đoạn nàng ta nhìn về phía
Xuân Cơ, nói:" Và còn… nàng ấy nữa, chuyện này là thế nào".
Sắc
mặt Hoàng đế vẫn không khá hơn, không khí trầm mặc đến ngạt thở. Hắn mở
chiếc khóa gỗ được chuẩn bị từ trước, ném thứ dơ bẩn bên trong xuống
trước mặt Xuân Cơ. Nàng ta sợ hãi giật lấy hình nhân kia, mặc cho từng
mũi kim nhọn đâm vào lòng bàn tay, giọt máu gỉ xuống thảm bách hoa.
Hoàng hậu chậm rãi tiến đến cạnh Xuân Cơ. Đưa tay muốn lấy vật nàng ta
che giấu. Xuân Cơ trông thấy Hoàng hậu càng ôm chặt hơn, từng mũi kim
ghim vào da thịt nàng. Hoàng hậu trừng mắt nhìn nàng ấy, hai tay nàng ta rung lên, từ từ dâng thứ kia lên. Kim Nhiên không cầm lên, chỉ nhìn
qua, bảo:" Trong cung nghiêm cấm dùng tà thuật, ngươi là người ở trong
cung nhiều năm không lẽ lại không biết điều này sao?".
Như Thái
phi lặng nhìn, trên môi hiện lên một nụ cười sâu thẳm. Những người khác
chỉ im lặng xem màn kịch vừa được vén màn. Hoàng đế giương mắt đầy căm
phẫn xuống nữ nhân đang co ro vì sợ hãi kia. Lệ phi ngồi trên ghế Tử
Đàn, bình tĩnh nâng tách trà lên, buông vài lời châm chọc:" Chà, xem kìa dáng vẻ này so với lúc hầu hạ bên cạnh Ý phi hình như còn tệ hơn thì
phải".
Hoàng hậu liếc nhìn Lệ phi, trên mặt vẫn luôn giữ nét đôn
hậu, đoan trang:" Lệ phi muội, Xuân Thường tại dù phạt trọng tội nhưng
chung quy vẫn chưa bị truất phế. Sao muội có thể so sánh nàng ấy với
thân phận nô tỳ lúc trước chứ".
Quả là một màn kịch, kẻ hát người bè, Hoàng đế nghe thế, không chút lưu tình phế bỏ đi danh vị hiện tại
của Xuân Cơ. Hắn hơi cúi đầu cung kính:" Như Thái phi, hôm nay trẫm mời
người đến đây, không phải để người phải xem thứ dơ bẩn này. Suy cho
cùng, Thái phi là người đã sống trong cung nhiều năm, nên cũng hiểu rõ
trong chuyện này cần xử trí thế nào. Trẫm xin người đưa chủ ý".
Như Thái phi vuốt lên hộ giáp bạc khắc hoa sen trên tay, điềm tĩnh bảo:"
Hoàng hậu và Lệ phi đều nói đến xuất thân nô bộc của Minh Am thị. Giờ
đây danh phận của nàng ta không còn, thì đương nhiên sẽ trở về lại thân
phận ban đầu của mình". Nói đến đây bà lặng nhìn Xuân Cơ, nói tiếp:" Vậy cứ giao lại cho Ý phi xử trí nàng ta đi".
Hai mắt Xuân Cơ đỏ
rực, tơ máu cũng hiện lên quanh mắt. Nàng ta sợ hãi lúi cúi bò đến bên
Như Thái phi cầu xin:" Thái phi nương nương, người cứu giúp thiếp với.
Người có thể nói với Vạn Tuế gia cho thiếp lăng trì hay xử trảm đều
được, nhưng xin người đừng giao thiếp lại cho Ý phi".
Như Uyển
ngồi xem thích thú, nhoẻn môi cười khinh miệt:" Minh Am thị, so với lăng trì, xử trảm, không phải để cho tỷ tỷ xử lý ngươi đã là quá nhẹ nhàng
rồi hay sao".
Mân Thường tại lại đổ thêm dầu vào lửa:" Ngươi
không sợ lăng trì lại sợ Ý phi. Vậy ngươi nói Ý phi độc ác đến mức xử
phạt ngươi nặng hơn lăng trì sao".
Hoàng đế nghe những lời này đã không còn niệm tình nghĩa xưa cũ, gật đầu nói:" Vậy cứ làm theo lời
Thái phi đi, xuất thân từ đâu thì trả về lại nơi đó".
Xuân Cơ gào lên cầu xin, Lan Nhi im lặng nhìn dáng vẻ kia mà khinh miệt. Bao nỗi
hận thù, cảm giác bản thân bị phản bội năm xưa lại hiện về. Nàng nhìn
Hoàng đế cười nhẹ, cúi đầu tuân mệnh. Lát sau, mọi người đều trở về lại
tẩm cung. Lan Nhi chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, giam Xuân Cơ vào một gian thất trống rỗng. Đêm đó nàng ta sợ hãi điên cuồng gào thét, tiếng hét
ai oán thê lương vang dội cả đêm ấy.