Đêm hạ nóng bức, con đường phía trước tối như mực, chỉ khi ánh đèn lồng
tờ mờ soi rọi mới có thể nhìn thấy gạch lưu ly. Lệ phi vịn tay Linh Chi
rảo bước giữa đêm tĩnh mịch, nàng đi sang một rẻ ít người qua lại. Bóng
dáng gầy gò, lúi cúi đã đợi sẵn ở đấy. Nàng ta không chút lo sợ mà tiến
về phía ấy. Khi Lệ Hân tiến đến gần, Linh Chi nhanh chóng dập tắt ánh
đèn. Bóng đen kia tiến đến cạnh Lệ phi, khom người cung kính:" Lệ phi
nương nương, nô tỳ đã làm theo những gì nương nương dặn dò rồi ạ".
Lệ phi khẽ gật đầu, áng mây nhẹ nhàng lướt qua, lộ ra ánh trăng mờ ảo soi
rọi lên sườn mặt diễm lệ của nàng ta. Lệ Hân điềm đạm, bảo:" Ngươi có
chắc chắn là Ý phi sẽ không thể mang thai được nữa không?".
Người kia cúi người, cười nói:" Khi Ý phi hạ sinh, nô tỳ đã cố ý kéo dài thời gian ra. Nhưng nàng ta thật sự rất kiên quyết, nô tỳ không thể ngăn cản đứa bé ra đời", người đấy dừng lại, cố gắng nhìn sắc mặt Lệ phi mờ ảo
trong màn đêm, lo sợ, giọng như có chút hoảng loạn:" Nương nương yên
tâm, đứa trẻ này sinh non, vả lại trong các tháng cuối của thai kỳ,
người đã khiến sức khỏe Ý phi giảm sút trầm trọng. Nàng ta sẽ không thể
mang thai được nữa đâu ạ".
Lệ phi sắc mặt lạnh như băng, nàng ta cười như không, nói:" Vậy là ngươi không chắc chắn sao".
Vị ma ma kia, cả người rung rẫy, lắp bắp:“Nô tỳ… nô tỳ đã từng đỡ đẻ nhiều người, cũng từng gặp những trường hợp như thế này, kì thực những thai
phụ đó không thể mang thai được nữa ạ”.
Lệ phi cười duyên, khiến
người trước mặt cũng lạnh cả sống lưng, nàng ta đặt túi bạc vào tay Thẩm ma ma, quay người đi. Bà ấy trông thấy bạc liền vui vẻ nhận lấy, chưa
chạy được ra khỏi cung Tiểu Cách Tử đã dùng dây cương siết chặt vào cổ.
Bà ta ra sức giẫy giụa nhưng đành bất lực. Lệ phi vẫn điềm tỉnh bước
trên trường nhai, ánh mắt hướng lên vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu
trời đêm tĩnh mịch.
Lệ Hân nhớ đến ngày đó, là một ngày bình
thường vào hai tháng trước. Lúc đây sức khỏe của Bình Thường tại đã tụt
dốc trầm trọng, Hoàng đế đã dự định chuyển nàng ta đến Tĩnh An trang.
Đây là nơi đặt bày vị các Hoàng hậu, phi tần trước kia vào địa lăng. Từ
những năm Càn Long, nơi này còn được dùng cho các phi tần mắc bệnh nặng, đến ở. Có thể nói đã đến Tĩnh An trang, thì Hoàng đế đích thực đã không còn muốn cứu vãn mạng sống của nàng ấy nữa rồi.
Trước khi Mẫn Tú bị chuyển đến Tĩnh An trang, nàng ta đã mời Lệ Hân đến Hàm
Phúc cung. Lệ phi đã lâu không đến đây, nơi này đã không khác gì lãnh
cung nữa rồi. Bình Thường tại yếu ớt nằm trên ghế dài, sắc mặt vàng như
nến, hai má hốc hác, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Nàng ta không nói nhiều, chỉ đơn thuần nói với Lệ phi:" Những chuyện trước kia với cô, ta không hề
làm bất kỳ chuyện gì hại đến cô. Cô muốn tin cũng được không tin cũng
được. Những chuyện đó đích thực là do Lan Nhi làm, ta đã sắp chết rồi,
nếu ta lừa cô cũng chẳng giúp ta lúc này cả".
Trong lòng Lệ phi
luôn day dứt chuyện ngày đấy, nàng ta nghĩ đến việc Lan Nhi không thể
mang thai lần nữa, liền cười man rợn, rảo bước trên trường nhai dài
trùng điệp.
Đến tháng sau, lễ sắc phong phi vị cho Lan Nhi được
diễn ra. Hoàng đế đích thân ngự bút ban tên Tải Thuần cho tiểu a ca. Lan Nhi trở về lại Trữ Tú cung, cung tẩm được bày trí trang hoàng. Từng lớp mành thủy mặc được treo lên. Các rương đựng phong thưởng được bê vào.
Trữ Tú cung sau vài tháng trẫm tĩnh trở lại sự náo nhiệt ban đầu. Như
Uyển là người luôn bên cạnh nàng, cả Mân Thường tại cũng đến chúc mừng.
Họ ngồi trong chính điện, Lan Nhi ngồi ở chính ỷ, tay bế Đại a ca, âu yếm. Mân Thường tại trông thấy cười khẽ, bảo:" Ý phi nương nương quả thực là người có phúc, hạ sinh cho Vạn Tuế gia một tiểu a ca bụ bẫm, quả là có
phúc khí".
Những lời nịnh nọt này đã truyền đến tai Lan Nhi không biết bao nhiêu lần. Nàng cũng đối diện với Mân Thường tại không chút
thù địch, khách khí nói:" Mân Thường tại đã quá lời, chẳng qua nhận được ân điển của Vạn Tuế gia, nên bản cung mới có thể hạ sinh một tiểu a ca
an toàn".
Mân Thường tại vẫn buông ra những lời nịnh hót, tâng
bốc nàng lên tận mây xanh. Lát sau, nàng ta cũng rời đi. Như Uyển dìu
Lan Nhi sang gian phía Tây nghỉ ngơi. Nàng ngồi xuống sạp, giao Đại a ca cho Quý ma ma chăm sóc, phua tay đuổi hết cung nhân ra ngoài. Nàng thở
phào, nói:" Bình thường những lời nịnh hót nghe đã nhiều rồi, nhưng tỷ
chưa bao giờ thấy ai lại nói nhiều như Ngọc Diệp, thật là đau đầu".
Như Uyển che miệng cười, hai mắt híp lại, duyên dáng:" Tỷ tỷ có được phúc
trạch, họ chẳng qua thuận nước đẩy thuyền. Cầu mong được tỷ tỷ chiếu
cố".
Lan Nhi nhoẻn môi cười, khóe môi ẩn giấu một điều kỳ lạ.
Nàng cầm chiếc trống nhỏ của tiểu a ca, nhìn như vô định, nói:" Nếu như
là toàn phúc thì thật là hay".
Hai chân mài lá liễu thanh mảnh
của Như Uyển chau lại, ngón tay trắng ngần thon thả đẹp tựa ngòi bút,
lướt qua xiêm y thêu hoa lan đỏ. Nàng nhìn Lan Nhi đầy lo sợ, thấp hỏm:" Tỷ nói vậy là thế nào? Toàn phúc? Trong chuyện này có họa sao?"
Lan Nhi nhìn về hướng chiếc nôi đặt trong tẩm điện, cười như không, nói:" Muội có nhớ đến vị ma ma đã đỡ đẻ chi tỷ không?".
" Khi tỷ hạ sinh có Vạn Tuế gia điều rất nhiều ma ma đến". Như Uyển chợt
dừng lại, như nhớ ra chuyện gì:" Nhưng hình như vị Thẩm ma ma đứng đầu
các ma ma đỡ đẻ rất được Vạn Tuế gia chú ý khi tỷ hạ sinh".
Lan Nhi khẽ gật đầu:" Phải, tỷ là muốn nói đến Thẩm ma ma".
" Bà ta có gì sao?"
Lan Nhi nhìn Như Uyển, ánh mắt đầy nghiêm nghị, bảo:" Bà ta đã chết rồi".
Như Uyển chợt giật mình, trong lòng thoáng chút lo sợ:" Bà ta vừa được ban thưởng, tại sao lại chết sớm như vậy".
" Đấy mới là chuyện lạ", Lan Nhi đứng dậy, tiến đến cạnh Tải Thuần, đẩy
nhẹ nôi, chiếc nôi nhẹ đong đưa, nàng cười dịu dàng:" Khi Thẩm ma ma đỡ
đẻ cho tỷ, tỷ thấy bà ấy cứ luống cuống, tay chân vụng về, hết làm rơi
cái này lại đổ cái kia. Các ma ma khác đều vây quanh tỷ ra sức đỡ đẻ, bà ta lại lay hoay làm gì đó. Tỷ cứ nghĩ không thể sinh Thuần Nhi ra, may
mắn mới có thể sinh được".
Như Uyển vẫn nhìn nàng ngơ ngác, Lan
Nhi giữ sắc mặt nghiêm nghị bảo:" Tỷ nghĩ là có người đã sai khiến bà ấy làm chuyện này. Nên đã cố tình giết chết bà ta để cắt đứt hết mọi manh
mối".
Như Uyển trông thấy nàng lo sợ, nắm tay nàng vỗ nhẹ, nói:" Tỷ tỷ à, tỷ đừng lo nghĩ nhiều thế".
Lan Nhi nghiêm trọng lắc đầu, gọi:" Đức Hải! Ngươi xuất cung điều tra thử người thân của Thẩm ma ma thế nào".
Đức Hải tuân lệnh đi ngay.
Chiều tà, Lệ phi gọi Xuân Cơ đến Vĩnh Thọ cung. Xuân Thường tại bình thường
không qua lại với nàng ta, chỉ nghiêng người cung kính thỉnh an, xong
ngồi vào ghế gỗ, nói:" Lệ phi nương nương, triệu gọi tần thiếp đến đây
không biết là có chuyện gì".
Lệ Hân cười ảm đạm, hộ giáp bạc điểm đá mắt mèo chạm vào tách trà trên tay nàng ta, phát ra âm thanh tí tách. Trên gương mặt xinh đẹp, hiện lên
một nụ cười thần bí:" Xuân Thường tại từ khi được phục vị đến nay luôn
nhàn hạ, Vạn Tuế gia chưa một lần lật lục đầu bài của cô, cần gì phải
gấp rút như vậy".
Xuân Cơ nghe những lời châm chọc này của Lệ Hân đã quá nhiều rồi, dần dà trong lòng nảy sinh bản tính cam chịu. Nàng
cười khách khí, ngượng ngùng thưa:" Nương nương thật biết nói đùa, tần
thiếp đúng là nhàn hạ, nhưng hằng ngày luôn đếm lá, đếm hoa qua ngày,
không mong gì hơn".
Lệ Hân cười khẩy, dùng giọng khiêu khích:"
Muội muội à, muội đã ở trong cung nhiều năm, thẩm chí còn lâu hơn cả bản cung. Trước kia nhận được thánh sủng, không phải lúc nào thẳng lưng ưỡn ngực sao. Từ khi nào lại im lặng chịu đựng như thế".
Xuân Cơ cúi gầm mặt, không đáp. Lệ Hân nhìn thấy thế, trong lòng như nắm bắt được
gì:" Muội đã không còn là nô tài, tại sao phải cúi đầu nhẫn nhịn chứ".
Hai chữ ‘nô tài’ này đã chạm đến giới hạn của Xuân Cơ. Nhưng nàng chỉ dám
trừng mắt nhìn Lệ phi. Lệ Hân đắc ý, cất giọng thần bí:" Muội có muốn
trở lại như trước kia không?".