Hoàng đế yếu ớt trêm giường, mọi sự chú ý đều dồn vào hắn. Bỗng một
tiếng la thất thanh vang lên, tất cả giật mình một phen. Lệ tần bấu chặt vào tay Linh Chi, khiến nàng ta không kiềm chế được mà hét lên. Tô Mạt
là cung nhân lớn tuổi nhất trong các cung nhân, nàng ta thoáng nhìn Lệ
tần. Xong nhìn xuống chân Lệ Hân, nói:" Lệ tần nương nương sắp sinh
rồi".
Linh Chi cầm cự, dìu Lệ Hân sang noãn các phía Tây, các ma
ma đỡ đẻ từ Diên Hy cung cũng được gọi đến. Trong noãn các xông hương
khói tỏa lên nghi ngúc, nhưng vẫn không thể nào làm giảm đi mùi máu
trong điện. Các ma ma đỡ đẻ thúc dục Lệ Hân, noãn các kẻ vào người ra
liên tục.
Lan Nhi đứng bên ngoài nhìn vào, Như Uyển đứng cạnh
cũng ngóng lòng chờ đợi. Đến khi đèn trong cung được thắp lên, bên trong phòng sinh vẫn chưa có dấu hiệu gì. Ngô tổng quản dìu Hoàng đế từ trong điện ra ngoài. Lan Nhi vừa nhìn thấy hắn liền đến cạnh đỡ lấy tay Hoàng đế. Ánh mắt Hoàng đế dịu dàng, ôn hòa nhìn nàng. Hắn không nói gì, Ngô
tổng quản đem ghế đến đỡ hắn ngồi xuống.
Hoàng đế thân mặc chỉ
mặc một lớp y phục mỏng màu vàng, ngồi trên ghế gỗ. Hắn là Hoàng đế
nhưng lúc này lại trông yếu ớt, cả người rung rung, liên tục nhìn vào
noãn các. Hoàng đế đứng bật dậy, vịn tay Ngô tổng quản, nói:" Trẫm phải
vào xem tình hình thế nào, đã lâu như vậy rồi sao lại chưa sinh nữa
chứ?".
Vừa nghe hắn muốn vào trong, tất cả đều đến chặn hắn lại.
Hoàng hậu ra sức kéo Hoàng đế, mở giọng hơi rưng rưng:" Vạn Tuế gia,
phòng sinh dơ bẩn, người thân thể ngàn vàng không thể vào được".
Hoàng đế ra sức chống cự, nhưng thân thể yếu ớt không thể kháng cự được. Âm
thanh the thẻ của tiếng khóc trẻ con cất lên. Ma ma đỡ đẻ liền chạy ra,
bế theo một đứa bé, mỉm cười thưa:" Chúc mừng Vạn Tuế gia, Lệ tần đã
sinh an toàn rồi ạ".
Hắn háo hứng đến cạnh, hỏi:" Là a ca hay công chúa?".
" Lệ tần đã hạ sinh một tiểu công chúa ạ".
Tiểu công chúa, hắn có chút thất vọng hiện lên trên gương mặt. Hoàng đế cười gượng, chỉ vào hỏi thăm Lệ tần vài câu rồi rời đi. Bên ngoài điện, trên khuôn mặt mỗi người không giấu được một nụ cười, nụ cười hả hê khinh
thường.
Lan Nhi cũng không khác họ, nàng vịn tay Như Uyển, rời
đi. Đi đến trường nhai, Như Uyển bật cười thành tiếng, nói:" Lúc mang
thai lúc nào cũng vách cái bụng ấy đi khắp nơi, cứ tưởng sẽ hạ sinh một a ca, cuối cùng cũng chỉ là một công chúa".
Lan Nhi cũng thuận
miệng, cười theo. Một suy nghĩ thoáng chốc hiện lên. Nàng có chút lo sợ, đứng khựng lại. Sắc mặt Lan Nhi trầm mặc, ẩm thoắt nỗi lo sợ tiềm tàn.
Như Uyển trông thấy, hỏi:" Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?".
Lan Nhi
nghiêm trọng nhìn Như Uyển, khẽ gật đầu, thần bí nói:" Lệ Hân là người
có con đầu tiên khi Vạn Tuế gia đăng cơ, tuy chỉ là công chúa. Vạn Tuế
gia không thể không thăng vị cho nàng ta, chỉ e lúc đó chúng ta sẽ bị
nàng ta làm khó đủ điều".
Chân mài thanh tú hơi cong của Như Uyển chau lại, nàng có chút lo sợ:" Tỷ tỷ, vậy chúng ta phải làm sao đây".
"Tạm thời chứ nhẫn nhịn", nàng ngưng lại một lúc, nhìn về phía vầng trăng
trên bầu trời:" Cứ mua chuộc người bên Diên Hy cung, sẽ có lúc dùng
đến".
Đại công chúa được sinh ra, Hoàng đế ban tên Ngữ Yên, thăng Tha Tha Lạp thị thành Lệ phi. Địa vị Lệ Hân bây giờ chỉ dưới Hoàng hậu, cũng xem như là người có địa vị cao nhất hậu cung.
Ý chỉ sắc
phong Lệ phi ban xuống, các cung đều gửi quà đến chúc mừng. Lệ Hân ở
chính điện, bế công chúa trên tay, trên sàn đều là quà từ các cung. Nàng ta cẩn thận kiểm tra từng món mang đến. Linh Chi đẩy cửa tiến vào điện, thưa:" Chủ tử, bên ngoài có người muốn gặp ạ".
Lệ Hân không mấy chú ý, qua loa hỏi:" Là ai?".
Linh Chi e ấp một lát, nhìn sắc mặt Lệ Hân hồi lâu, thưa:" Là Y Quý nhân ạ".
Ba chữ Y Quý nhân thốt ra, nàng ta liền khựng người lại, liếc nhìn Linh
Chi. Lệ Hân giao công chúa cho ma ma chăm sóc, chỉnh lại ngọc bội trên
áo, ngồi lên chính vị:" Mời nàng ta vào".
Y Quý nhân tiến vào
điện, nàng ấy chỉ mặc xiêm y trắng thêu hoa văn hoa lúa, trên lưỡng bả
đầu cài đóa hoa lụa màu lục. Nàng ta cung kính thỉnh an. Lệ Hân nhớ đến
chuyện đầu độc của Tú Cầm, có chút không vui:" Y Quý nhân thật có lòng,
nếu muốn tặng quà cứ gọi cung nhân mang đến là được, cần gì phải đích
thân đến đây chứ".
Mẫn Tú quỳ dưới thảm lụa thêu bách hoa. Bách
hoa tươi đẹp như đang vùi lấp, thân thể co ro của Mẫn Tú. Phong thái
trước kia của nàng giờ cũng chẳng còn nữa. Nàng ta cung kính dưới chân
Lệ Hân:" Lệ phi nương nương, trước kia là nô tỳ bên cạnh tần thiếp làm
chuyện xằng bậy khiến nương nương bị ảnh hưởng ngọc thể". Mẫn Tú ngẩng
đầu nhìn Lệ Hân, Lệ phi sắc mặt như phát ra lửa, nỗi hận ngày ấy vẫn
chưa phai, Y Quý nhân chỉ dám cúi gầm mặt nói tiếp:" Chủ tử đương vị bây giờ chỉ dưới Hoàng hậu, lại là người duy nhất hạ sinh nhi tử cho Vạn
Tuế gia, đương nhiên người muốn xử tội ngày ấy của tần thiếp thế nào,
thiếp cũng cam lòng, nhưng giờ đây thiếp địa vị thấp kém, có mơ cũn
không dám tranh với người, chỉ mong hai ta như trước kia, mong được bên
cạnh giúp đỡ nương nương".
Lệ phi vẻ mặt dần dịu lại, nàng xoa
lên chiếc vòng ngọc thạch trên tay, khuôn mặt tĩnh lặng tựa hồ, lạnh
lùng nói:" Y Quý nhân, không biết ngoài chuyện này còn gì để nói hay
không".
Trông thấy Lệ Hân vẫn không tha thứ cho bản thân, Y Quý
nhân dâng lên quà mừng, nói:" Tần thiếp có chút lễ mọn, mong nườn nương
nhận cho".
Linh Chi tiến đến nhận lấy quà, đưa cho Lệ Hân xem.
Nàng ta mở lớp vải đỏ bên ngoài ra, có chút sửng sốt. Bên trong lớp vải
là vài bộ y phục cho trẻ nhỏ, đường thêu đều rất tinh xảo, màu sắc không quá nổi trội nhưng không tầm thường. Lệ Hân lấy lên xem từng bộ, các y
phục đều có kích thước khác nhau. Nàng ta liếc nhìn Mẫn Tú, hỏi:" Tại
sao các y phục này lại không bằng nhau".
Y Quý nhân cúi đầu, cung kính thưa:" Hồi Lệ phi nương nương, đây là y phục do đích thân tần
thiếp chuẩn bị từ khi thai tự của người chỉ vừa mới bốn tháng, các y
phục có kích thước khác nhau vì mỗi xiêm y là một độ tuổi khác nhau cho
công chúa. Tần thiếp đã chuẩn bị đủ các y phục của các mùa, cho công
chúa từ độ tuổi còn tròn nôi đến năm sáu tuổi".
Nói đến đây Lệ phi có chút dao động, kỳ thực bản thân nàng cũng từng thấy
Mẫn Tú may những xiêm y này từ lúc nàng chỉ vừa năm tháng. Y Quý nhân
trông thấy sắc mặt Lệ Hân đã ôn hòa hơn, ân cần nói tiếp:" Tần thiếp ban đầu cứ nghĩ Lệ phi nương nương sẽ hạ sinh một a ca, nên y phục có phần
không hợp lệ. Đêm qua thiếp đã thức cả đêm để sửa lại cho phù hợp với
công chúa, do may vá vội vàng nên có chút không chu đáo mong nương nương bỏ qua".
Lệ Hân xúc động nhìn Mẫn Tú, nàng ta đứng dậy, đỡ lấy Y Quý nhân, dùng chất giọng dịu nhẹ:" Mẫn Tú cần gì phải nói những lời
khiêm tốn như vậy chứ".
Y Quý nhân bất ngờ, lòng như cơn sóng
cuồng cuộn. Lệ phi dìu nàng ngồi vào ghế, nói:" Giữa hai chúng ta không
cần phải nương nương này nương nương nọ, cứ như lúc trước, gọi ta là Lệ
Hân là được rồi".
Mẫn Tú khoé mắt hơi cay cay, cầm tay Lệ phi, vui vẻ nói:" Lệ Hân tha thứ cho ta nhé".
Lệ phi khẽ gật đầu, cười ôn hòa. Bên ngoài điện, một tiểu cung nữ đứng nép người áp sát tai vào cạnh cửa giấy. Nàng ta lén nhìn quanh, liền chạy
ra từ cửa hông, chạy về phía Tây.