Không, có lẽ cậu chỉ là không muốn nghĩ. Cậu ôm một trái tim có cảm tình với
người ta, còn ôm luôn cả suy nghĩ trước sau mình sẽ chết, cứ như thế mặc kệ tất cả cũng sẽ không đi cố gắng tránh xa người này. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ có thể để tâm một chút đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao, còn né tránh... Thông cảm cho cậu một người sắp chết. Nếu trước khi chết còn
được trải qua cảm giác yêu một người, vậy để cậu hưởng thụ một chút đi.
Chính vì mang suy nghĩ này mà ngay từ đầu Nạp Lan Dương mới gần như là bị
động thừa nhận tất cả sự trêu chọc của người đàn ông kia. Hiện tại cho
dù cậu biết hắn đối với mình không thật lòng, ngoại trừ nghĩ xem chuyện
này có ảnh hưởng gì đến cha mẹ mình không, Nạp Lan Dương lại chưa từng
nghĩ vì mình tranh thủ.
Nạp Lan Dương xem nhẹ cảm xúc khổ sở nên trái tim, tiếp tục đặt bút viết xuống
mấy chữ "gọi tôi là Labrad" bằng tiếng Anh lên giấy.
"..."
Đúng vậy đấy, chính là một câu này. Người đàn ông kia vì để cậu gọi hắn là
Labrad vậy mà ấu trĩ đem bài tập viết từ vựng hôm nay đổi thành một câu
này. Trước đó hắn còn rất trịnh trọng lại vô sĩ nói, thói quen là luyện
ra mà có. Cứ để cậu viết đến theo bản năng gọi ra nó luôn thì chẳng cần
phải mệt nhọc thuyết phục cậu làm gì.
Cao. Quả là cao tay.
Mà không thể không nói cách làm này của hắn dùng rất tốt. Tựa như sau khi
bị ép viết liên tục một tiếng đồng hồ câu, Nạp Lan Dương trong một phút
bức xúc thầm kín dù bản thân cậu không cảm thấy gì nhưng lúc nói ra lại
vô thức gọi hắn bằng cái tên kia.
"Labrad, tôi viết xong..."
Nạp Lan Dương nói rồi mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông kia, quả nhiên nhìn thấy hắn cười đến xuân phong đắc ý.
Hắn liếc nhìn tờ giấy trước mặt cậu vừa giả bộ trang nghiêm bày tỏ: "Ừ, viết rất tốt."
"..."
Nạp Lan Dương mệt tâm. Ngại hắn còn không biết xấu hổ mà đúng lý hợp tình
nói như vậy. Phải biết rằng đổi lại là bất cứ ai nếu liên tục viết một
chữ như vậy viết hoài viết mãi đều sẽ viết được tốt được không. Nó chẳng khác gì rèn viết chữ cả, xấu rồi cũng trở nên đẹp thôi.
Labrad lại đâu cần biết cậu nghĩ gì, hắn chỉ cần biết hắn đạt được mục đích
rồi thôi. Chút xíu khó chịu trong lòng mấy hôm nay cũng vì vậy mà bay đi mất, không còn tung tích. Rồi sau đó hắn lại phát ra càng thêm tự nhiên tiếp tục sự nghiệp trêu chọc với cậu hơn.
Chụt.
"..."
Nạp Lan Dương đứng hình bởi vì hành động hôn trộm một cách trắng trợn của
người bên cạnh. Trong lòng cậu lại ảo não bản thân vẫn chưa thể làm được đến trình độ tâm lặng như nước với những hành động không có mức độ của
người này.
Nhưng cậu càng muốn
bỏ qua thì hắn càng quá mức, càng không có tiết chế hơn... Được rồi,
điều này không phải cậu mới biết đây, không cần phải bất ngờ như vậy.
"Em đã từng yêu đương bao giờ chưa?"
"..."
Nạp Lan Dương khựng lại một chút sau đó bình tĩnh ngước lên nhìn người đàn
ông đang chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu bên cạnh. Người sau ánh mắt thăm thẳm trực chỉ cậu, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm cậu. Nạp Lan Dương
còn có thể nhìn thấy được bản thân bên trong đôi mắt màu xà cừ kia. Chậm chạp quay đầu trước khi bản thân bị nó hút mất linh hồn, Nạp Lan Dương
rũ mi đáp: "Chưa."
"Nói vậy là em chưa từng hôn ai?"
Ai biết người kia vừa nghe cậu nói cả người đã phản phất giống như cây cỏ hồi xuân, giọng nói lúc phát ra cũng cao hơn một chút.
Nạp Lan Dương còn chẳng kịp thưởng thức âm thanh mỹ lệ kia thì trong lòng đã có dự cảm chẳng lành.
Nhưng mặc kệ thế nào thì trời đã định cậu không thể trốn được.
Nạp Lan Dương nhìn khuôn mặt phóng đại của người đàn ông có ngũ quan Tây
hóa đẹp đến tựa như không có tỳ vết lại độc nhất vô nhị, đại não trống
rỗng. Cảm giác này vậy mà quá đáng giống hệt cái thứ cậu cảm nhận được
hôm trước lúc bị người ta làm cho mất kiểm soát mà chưa tới một phút đã
bắn ra, thế nhưng Nạp Lan Dương lại bất lực không thể làm gì để né tránh đó. Mặc cho hai tay cậu không ngừng đẩy đẩy lòng ngực của người đàn ông ra thì cái eo của cậu vẫn là bị hắn nắm chặt. Bàn tay lớn kia không cho phép cậu giãy giụa mạnh mẽ kéo gần khoảng cách của hai người, để cho nụ hôn đầu đời của cậu trở nên mãnh liệt đến không thể thở nổi, cũng để
lại ký ức khó quên.
Từ đẩy đến
nắm, cuối cùng là vô thức siết chặt vạt áo của hắn, Nạp Lan Dương bất
lực ngửa đầu nhận lấy nụ hôn mạnh bạo đến mức không thể giữ được nước
bọt chảy từ miệng xuống cằm, đôi mắt ngày một mê ly đi. Ở trong cảm nhận đầy mới mẽ lại tràn ngập kích động này cậu dần dần cảm thấy hai cánh
môi mình trở nên tê dại. Cả đầu lưỡi nhỏ từ lúc bắt đầu không ngừng né
tránh cho đến lúc buông tay để cho nó bị bắt làm tù binh, bị đôi môi ở
đối diện lôi kéo mút mát đến không còn cảm giác.