Nạp Lan Dương nội tâm một mảnh cạn lời vô thức chớp chớp đôi mắt nhìn miệng ly nước gần trong gan tất, lúc lại nhìn nụ cười rất chi là quyến rũ của người bên cạnh, nhất thời không biết nên uống hay không uống mới phải.
Người kia thấy cậu chỉ nhìn mà không động đậy gì cũng không lên tiếng
thúc giục, ngược lại hắn nhích miệng ly nước gần thêm một chút khiến nó
chạm vào môi dưới của cậu, ánh mắt nhìn cậu lại kiên quyết không cho
phép chối từ nhướng nhướng lên tỏ vẻ.
"..."
Nạp Lan Dương từ những ngày đầu đã cảm thấy mình đấu không lại người này.
Rõ ràng đối phương không nói nặng gì hết, thế nhưng cậu lại... Không còn cách nào khác, Nạp Lan Dương chỉ đành nhận mệnh cúi đầu, đồng thời đưa
tay cùng cầm lấy cốc nước, còn rất cẩn thận tránh đụng vào tay đối
phương dù hai người đã sớm da thịt thân thuộc, đem cốc đẩy lên uống
nhanh mấy hớp nước. Uống nhanh sớm ngày thoát khỏi khốn cảnh xấu hổ này
còn hơn là đi giằng co với hắn. Nói không khéo lại khiến hắn có hứng thú hơn. Trong binh pháp có một câu rất hay, địch động thì ta bất động,
địch chán rồi ta mới thừa cơ mà vào. Nếu hắn cứ động, vậy cậu không động là được. Mặc cho hắn trêu chọc thế nào, miễn cậu bình thản thì hắn sẽ
sớm chán thôi.
Chỉ là Nạp Lan
Dương nghĩ quá đẹp. Bản thân cậu còn không biết chỉ là những cử chỉ bình thường của cậu đã khiến người ta giống như nhìn thấy cái kho báu, không ngừng muốn đào móc ra. Muốn hắn chán? Khó. Đó là chưa kể hắn còn có ý
đồ không tốt đẹp với cậu nữa mà.
Bởi vì nghĩ kết thúc sớm mà cậu vô tình uống quá nhanh cho nên khó tránh
khỏi khiến cho nước chảy ra ngoài một chút. Nước theo khóe môi cậu trượt xuống, Nạp Lan Dương lại theo bản năng đưa tay lên lau.
Nhưng ai biết...
Nạp Lan Dương phải nói là đứng hình, một chút động đậy nhúc nhích cũng
không dám mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần kề kia. Người
kia lại làm như không phát hiện cứng đờ của cậu, thản nhiên đưa lưỡi ra
liếm đi chút nước đã muốn chảy đến cằm của cậu, còn một đường quét lên
trên, lướt qua khóe môi cậu một cái. Động tác sắc tình đến cực điểm lại
không khiến người ta cảm thấy nó quá diêm dúa mà chỉ chọc cho họ đỏ mặt
tim đập nhanh như nổi trống. Nạp Lan Dương vô thức siết chặt mấy ngón
tay, đôi mắt lại quên cả chớp đối diện với tròng mắt màu sophie gần
trong gang tấc kia.
Labrad
thông qua cái siết chặt kia mà đoán được tâm tình của cậu, ngược lại
không có nghĩ đến hành vi của mình làm sao phát ra được lại chỉ thấy
trong lòng thỏa mãn. Mà cho dù hắn có nhận ra thì cũng sẽ tự dùng lý do
gì đó đi biện bạch cho hành vi của mình mà thôi.
Sau khi làm xong tất cả hắn không có tiếp tục làm gì quá hơn mà nhẹ nhàng rời đi khóe môi của ai kia.
Chỉ là hắn không ngờ đến, đối phương sau khi trải qua một chốc ngất ngây lại làm ra cử chỉ khiến tim hắn đập mạnh một cái.
Mà ai đó sau khi làm ra hành vi kia, lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn
thì tiếp tục đứng hình lần hai, sau đó khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng như quả cà chua. Labrad ở bên cạnh còn có cảm giác đến đỉnh đầu Nạp Lan
Dương đều ở phun ra nhiệt khí vì xấu hổ luôn ấy chứ. Thế là khóe môi hắn không chút ý thức bất giác câu lên.
Nhưng Nạp Lan Dương đã làm cái gì đâu?
Chuyện là... Dương Dương nhà
chúng ta sau khi bị cá liếm một cái ở khóe môi thì cảm thấy nơi đó có
chút tê. Trong lúc vô thức cậu đã đưa lưỡi ra liếm qua chỗ đó một chút,
hòng đánh bay sự tê dại kèm thêm chút ngứa ngứa kia. Nhưng hành động của cậu khác nào đang gián tiếp hôn lưỡi với ai đó. Nạp Lan Dương sau khi
làm xong lại bắt gặp ánh mắt của ai thì mới nhớ ra, thế là dây thần kinh xấu hổ của cậu nổ tung.
Nạp
Lan Dương thật sự là xấu hổ đến mức không nhịn được đưa hai tay lên che
mặt, một chút đều không dám nhìn người nào đó đang cười thật đáng đánh.
Trong lúc nhất thời cậu còn không nhớ đầu sỏ gây ra chuyện xấu hố của
cậu là ai.
"Ha..."
Ở lúc này ai đó lại còn không biết tốt xấu phát ra một tiếng cười ma mị
như vậy, Nạp Lan Dương mém chút là tung người bỏ chạy luôn. Mà quả thật
cậu đã làm vậy.
Chỉ là cậu vô tình quên thân thể mình nào có tốt đến mức đủ khả năng để thừa nhận hành vi mạnh bạo của cậu đâu.
Cứ như thế, hành động của cậu chỉ làm được đến một nữa thì đứt, giây tiếp
theo cậu trực tiếp ngã ngược trở lại. Cứ nghĩ là cùng lắm chỉ ngã vào
ghế thôi, ai biết cái người kia được một tấc lại muốn một trượng, từ lúc nào đã nhích đến phía sau cậu. Kết quả là Nạp Lan Dương cứ thế ngã vào
trên người hắn. Người phía sau còn rất tự nhiên ôm lấy cậu, điều chỉnh
một chút Nạp Lan Dương liền hoàn hảo ngồi lên trên đùi hắn luôn.