Mỗi Một Câu Nói
Edit: Hestia
Ngày hôm sau Chung Ý tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp
người, toàn thân như thể bị xe cán qua, không thể cử động một cách tự
nhiên được.
Diệp Chiếu Minh nhìn thấy cậu tỉnh dậy, dùng kiểu bế
công chúa ôm cậu tiến thẳng vào phòng tắm cách vách. Trước đó chỗ này đã được cải tạo lại, không có bồn tắm mà chỉ có một thùng tắm* đủ rộng cho hai người. Nước thuốc trong thùng tắm đang bốc khói, có vẻ như đã được
người hầu chuẩn bị trước. Thuốc men và vật dụng được đặt ngay ngắn trên
chiếc bàn gỗ cạnh bồn tắm, khăn tắm và quần áo mặc trong nhà được xếp
trên ghế gỗ, trong phòng có lò sưởi ấm, không gian tràn ngập mùi thảo
dược đặc trưng.
Hai người ngâm mình trong thùng tắm, Diệp Chiếu Minh lấy miếng bịt mắt trên bàn gỗ bên cạnh đeo lên cho Chung Ý, hắn ngồi sau lưng xoa bóp eo và
đùi cậu, xoa được một lúc thì bắt đầu đưa ngón tay vào hậu huyệt giúp
cậu ma sát bên trong, tay còn lại vuốt ve trước ngực, xoa nắn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại hôn lên gáy cậu. Chung Ý ngồi trong lòng Diệp Chiếu
Minh, dựa vào ngực hắn, hơi nóng của nước thuốc bốc lên làm cho cậu hơi
buồn ngủ, cơ thể mỏi mệt khiến cậu không còn hơi sức để tâm đến cảm giác tê dại từ động tác của Diệp Chiếu Minh mang lại, chỉ có thể nhắm mắt
nghỉ ngơi. Mãi cho đến khi nước trong bồn tắm nguội đi Diệp Chiếu Minh
mới ngừng xoa bóp cho Chung Ý, bế cậu bước ra khỏi thùng tắm.
Chung Ý tắm xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, để Diệp Chiếu Minh giúp
mặc quần áo vào, đưa tay ra chống eo, Diệp Chiếu Minh ở phía sau đỡ cậu, hỏi: "Thấy dễ chịu hơn chưa?" Chung Ý gật đầu, cảm giác hiện tại đã đỡ
hơn vừa nãy rất nhiều, ít nhất bước đi của cậu cũng tự nhiên hơn.
Diệp Chiếu Minh dìu tay cậu xuống lầu ăn sáng, đồ ăn nóng hổi được bày sẵn
trên bàn, chiếc ghế Chung Ý ngồi được lót thêm đệm khiến cậu ngồi lên
rất êm ái. Chung Ý ăn hết một bát cháo đậu đỏ, hai miếng bánh và một ly
sữa đã cảm thấy no căng. Diệp Chiếu Minh muốn cậu ăn nhiều hơn chút nên
gắp cho cậu một miếng trứng cuộn.
Diệp Chiếu Minh nói với cậu: "Hôm nay em có thể xin nghỉ."
Chung Ý nói: "Lát nữa tôi phải đến công ty."
Diệp Chiếu Minh không nói thêm gì nữa.
Hắn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn Chung Ý lái xe đi khỏi, một lúc sau thì hắn
bước nhanh tới gara rồi lái xe của mình đi theo ra ngoài.
Bởi vì
đã qua giờ cao điểm đi làm nên Chung Ý lái xe liền một mạch đến công ty, so với thời gian đi làm thường lệ thì cũng không tính là quá muộn. Diệp Chiếu Minh lái xe theo đến tận cửa công ty, đợi Chung Ý an toàn lái vào gara mới quay đi.
Chung Ý phát hiện tổng giám đốc Diệp Trường
Tân hiếm khi xuất hiện ở công ty giờ đây đúng lúc lại xuất hiện trước lễ mừng Tết Nguyên đán.
Diệp Trường Tân năm nay mới ngoài năm mươi, vóc người hơi mập mạp, trông rất dễ gần, khác hẳn với Diệp Chiếu Minh
suốt ngày trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị xa cách. Khi ông nhìn thấy Chung Ý liền mời cậu vào văn phòng nói chuyện riêng, cười híp mắt nói: "Tiểu
Chung năm nay làm việc thật chăm chỉ, A Minh không làm phiền con chứ?
Thằng nhóc trời sinh tính tình khó chịu không ai ưa nổi, con đừng để
bụng."
Chung Ý vội vàng lắc đầu: "Không có, không có, Diệp tổng ngài đừng quá khách sáo."
Diệp Trường Tân nói thêm: "A Minh là một người lạnh lùng, bên cạnh thằng
nhóc không có ai làm bạn bè. Nếu nó có chỗ nào không tốt, mong con hãy
bao dung nhiều hơn."
"Phó tổng giám đốc rất tốt, ngài Diệp đừng
lo, tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy." Chung Ý sợ đến mức trả lời gấp gáp.
Diệp Trường Tân biết rõ cậu, cũng biết mối quan hệ thầm kín giữa cậu và
Diệp Chiếu Minh, khi cậu đến nhà chính của nhà họ Diệp cũng có gặp qua
ông ấy vài lần. Không biết Diệp Chiếu Minh sau đó giải thích như thế
nào, dù sao Diệp Trường Tân ở công ty cũng không có biểu hiện gì, mỗi
lần gặp nhau đều tỏ ra khá hòa nhã.
Buổi tối, Diệp Chiếu Minh trở lại nhà họ Diệp ở Vân Lan Cư, chú ba Diệp Trường Tân của hắn đang nhàn
nhã thưởng thức trà trong đại sảnh.
"Tiểu Chung của con đâu?"
Diệp Trường Tân hỏi, ông biết Chung Ý thường xuyên tới đây vào cuối
tuần, vốn định ba người cùng ăn cơm sẽ vui vẻ hơn chút.
"Hôm nay em ấy có việc." Diệp Chiếu Minh đáp.
"Không biết khi nào mới có thể uống chén trà của cháu dâu đây." Diệp Trường
Tân than thở, ông cũng có mấy đứa con, đứa nhỏ thì chưa trải sự đời, còn đứa lớn thì đang tung tăng bay nhảy chưa muốn lập gia đình.
"Chắc chắn sẽ được uống. Em ấy còn nhỏ, phải mất thêm một thời gian nữa." Diệp Chiếu Minh vừa nói vừa đi lên lầu.
Bên này Chung Ý đang vất vả khiêng quà mừng năm mới lên xe. Phần lớn là của Diệp Chiếu Minh mua, còn lại một ít là do cậu dùng thẻ mua sắm của công ty phát cho để mua. Vì có quá nhiều nên hôm nay cậu mang trước một nửa
về nhà.
Gia đình cậu đã chuyển đến khu biệt thự. Mẹ còn trồng một ít rau trên mái nhà và ngoài sân, nuôi thêm mấy con gà, trông rất có
không khí sinh hoạt.
Vì Chung Tư kết hôn nên có rất nhiều người
từ quê lên, tất cả cô dì chú bác đều đã đến, căn phòng nào cũng chật kín người, cả tòa nhà vang vọng đầy tiếng ồn ào.
Chung Ý còn không biết cha cậu được họ hàng kính trọng đến như vậy.
Lúc Chung Ý lái xe trở về, các thân thích kinh ngạc đứng trong sân vây xem, đều nói Chung Ý phát tài.
Chung Ý chỉ đành giải thích đó là xe được công ty giao cho rồi khiêng đồ
xuống, sau bữa tối vội vã, không chịu nổi những câu hỏi bất ổn từ người
thân cho nên nhanh chóng quay về thành phố.
Diệp Chiếu Minh gọi điện hỏi tình hình của cậu, Chung Ý nói sự thật, sau đó nghe theo hắn quay về nhà họ Diệp.
Chung Ý lái xe trở lại nhà họ Diệp, quản gia đích thân mở cửa cho cậu, Diệp
Chiếu Minh mặc quần áo ở nhà, mang dép bông, mặc áo choàng dày đợi cậu ở hành lang bên dưới nhà, dáng người cao lớn đứng dưới ngọn đèn giữa đêm
tối trông không khác gì cây cột khổng lồ.
Chung Ý buộc lòng phải chạy vào, nói với hắn: "Sao anh lại ở đây? Không lạnh à?"
Diệp Chiếu Minh nắm lấy tay cậu nói: "Vừa thấy xe của em thì tôi đi ra."
Chung Ý có hơi bất ngờ, để tổng giám đốc của mình phải cất công đợi mình thực sự là quá áp lực. Nhưng cậu cũng không biết phải trả lời thế nào, đành
phải ngoan ngoãn theo đuôi Diệp Chiếu Minh bước lên tầng hai. Diệp Chiếu Minh không nói thêm gì, chỉ bảo cậu về phòng ngủ đi tắm, hắn vẫn còn
một số tài liệu cần đọc.
Chung Ý tắm xong đi ra, Diệp Chiếu Minh đã trở về từ thư phòng, đang dựa vào giường đọc tin tức trên máy tính.
Chung Ý mặc đồ ngủ chui vào chăn, chợt cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp
bên trong, hóa ra bên trong có túi chườm nóng, thoải mái đến mức không
khỏi nheo mắt duỗi eo, hận không thể lăn lộn thêm mấy vòng.
Diệp
Chiếu Minh đặt máy tính xuống, hôn chúc ngủ ngon Chung Ý rồi mới tắt
đèn. Diệp Chiếu Minh ôm lấy Chung Ý từ phía sau, chân quấn lấy chân, eo
bị ôm chặt, lỗ tai áp sát vào cằm Diệp Chiếu Minh, hơi thở ấm áp thỉnh
thoảng phả vào tai cậu.
Chung Ý vốn không cảm thấy buồn ngủ nhưng khi dựa vào lồng ngực rộng lớn của Diệp Chiếu Minh, được chăn bông ấm
áp bao lấy một cách thoải mái, cậu vô thức chìm vào giấc ngủ, làm một
không mộng mị đến tận hừng đông.
Khi tỉnh dậy thì bên cạnh đã
không có ai, Diệp Chiếu Minh thường dậy sớm đến phòng tập để vận động cơ thể. Thỉnh thoảng mỗi khi Chung Ý vô tình dậy sớm cũng sẽ đi theo hắn,
lúc này thắt lưng của cậu vẫn còn hơi đau nên lười biếng không muốn cử
động. Tủ đầu giường bên kia có mùi hoa thơm, Chung Ý lăn người trên
giường đến gần nhìn kỹ hơn, là mấy cành hoa hồng mới hái đang tỏa ra mùi thơm tươi mát. Nếu bỏ ý nghĩa của hoa qua một bên thì Chung Ý rất thích hoa hồng, chúng không những đẹp lại còn có hương thơm.
Cũng may
Diệp Chiếu Minh chỉ để hoa ở đầu giường, nếu như tự tay đưa cho cậu, nói không chừng cậu sẽ bị dọa chết khiếp. Nhận cũng không được mà không
nhận cũng không xong.
Đôi khi Chung Ý lại cảm thấy tên của mình
thật mỉa mai, theo như tiếng địa phương ở đây, tên cậu có nghĩa là yêu
thích. Nhưng tại sao trong tình cảnh hiện tại của cậu, tất cả mọi thứ
yêu thích đều không đến vậy? Bây giờ Diệp Chiếu Minh đang rất vui vẻ,
không có ý định chán ghét cậu. Nhưng nhìn hắn của hiện tại, danh tiếng
của Diệp Chiếu Minh được khôi phục, sự nghiệp cũng có, hoàn toàn không
cần cậu đi theo nữa.
Có lẽ hắn nên tìm đến những người tài giỏi
như Trình Chi Dao mới phải. Cậu tin với điều kiện hiện tại của Diệp
Chiếu Minh, vị Trình công tử kia sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cậu từng
giả vờ vô tình hỏi thăm Diệp Chiếu Minh về tình hình của Trình công tử,
lúc đó khuôn mặt Diệp Chiếu Minh lập tức trở nên lạnh lẽo, tận mấy ngày
sau sắc mặt cũng chưa thấy khá hơn.