"Không thể tin nổi, rõ ràng trong Đông Uyên Cốc này chỉ có bốn ngọn núi, ba
ngọn núi kia có yêu thú tứ giai trấn giữ, ở đây có Hoàng Kim Ưng Dực Mao Sư là yêu thú ngũ giai. Vậy lấy đâu ra con Huyết Liệp Ma Chu ngũ giai?" Tống Mao Bàng cảm thấy có gì đó không đúng nói.
Mao sư lại tạo ra thêm mấy chục cột lốc xoáy hướng thẳng về phía ma chu. Đòn này uy lực
rất lớn, chẳng mấy chốc ma chu đã bị thương. Không ngừng lại ở đó, mao
sư há miệng lớn, nén linh lực trong không khí lại tạo thành một hỏa
phong cầu lớn bay đến chỗ ma chu.
"Hừ, ngày hôm nay Đông Uyên Cốc
và Hắc Chử Tu sẽ phân thắng bại. Giống loài yêu trùng các ngươi là thứ
sinh vật hạ đẳng!" Mao sư cất giọng đầy uy lực rền vang khắp nơi.
"Cái thứ yêu thú các ngươi thì biết quỷ gì chứ! Yêu trùng hay yêu thú đều
giống nhau cả thôi. Chẳng phải chính ngươi cũng không thể sống được bao
lâu sao?" Ma chu không tức giận mà thẳng thắn đáp trå.
Tức giận,
mao sư giáng xuống một tia sét nhưng ma chu tránh được. Ngay lập tức, ma chu liền phóng độc ra khắp nơi khiến mao sư dù bay trên cao cũng không
thể thoát được. Sau đó nó dùng Ám căn di chuyển trong khói độc do mình
tạo ra, giăng tơ khắp nơi bẫy mao sư.
Bên dưới, bọn họ chửi thầm
con nhện khốn kiếp chết tiệt đó! Thật sự là xui tận mạng a! Nguyên Ly
nhanh chóng dùng Sát Tử Đằng hút độc. Năng lực của Sát Tử Đằng ngoài
giúp khếch tán chiêu thức, phòng thủ mà còn có thể hút độc nếu như chủ
sở hữu có Độc căn thì trăm phần có lợi.
Sát Tử Đằng nhanh chóng
hút được rất nhiều độc. Loại độc này với nàng độc tính khá là nhẹ nên là cũng không đe dọa gì mấy. Cái nàng quan tâm chính là con ma chu kia đến từ đầm lầy Hắc Chử Tu? Nó và con mao sư kia có thù oán gì à?
Rống lên một tiếng, mao sư thân hình mấy trượng ngã xuống đất tạo thành một
cái hố lớn khiến bọn họ kinh ngạc không thôi. Thật sự không ngờ đến một
yêu thú ngũ giai hậu kỳ lại thua yêu trùng ngũ giai trung kỳ. Với bọn
họ, ai thua ai thắng không quan trọng. Điều mà bọn họ quan tâm bây giờ
là làm sao chạy trốn khỏi đây.
Huyết Liệp Ma Chu đến gần xác của
Hoàng Kim Ưng Dực Mao Sư, dùng miệng xé phần đầu của nó ra rồi lấy nội
đan. Lần này nếu có thể lấy được nội đan của mao sư nó hao tổn không ít
sức lực.
Ở một bên quan sát, Ba Ngải Tư nhìn sang A Mẫn đang giận
dữ giơ nanh múa vuốt với Mâu Thành Vũ liền nảy ra ý tưởng. Thế là y bắt
Mâu Thành Vũ ra ngoài, cố gắng tìm cách dụ ma chu đi, cho thời cơ để lấy nội đan của mao sư. Nếu mà có thể lấy được nội đan của con sư tử đó thì trăm lợi với A Mẫn.
Mâu Thành Vũ lập tức phản đối: "Không! Ta không làm! Ta không
muốn chết! Đại ca, sao chuyện khó khăn nào cũng đến lược ta làm hết
vậy?!"
"Đại ca, đệ thấy là A Vũ không thích hợp đâu. Chẳng phải
nội đạn của Hỏa Dực Hổ cũng đủ cho A Mẫn dùng rồi sao." Tống Mao Bàng
liền nói đỡ cho tam đệ mình.
"Ta bảo đệ đi là đệ phải đi!" Dứt lời, Ba Ngải Tư không thương tiếc đạp Mâu Thành Vũ ra ngoài khiến hắn té sấp mặt.
Vừa mới té xong thì Mâu Thành Vũ cảm nhận được có thứ gì đó đang nhìn mình, bất giác toàn thân hơi run. Đừng nói với hắn là bị phát hiện rồi nha?
Tuy là không muốn nhưng giờ không thể hành động theo não nữa mà dựa vào
bản năng tự nhiên. Mâu Thành Vũ quay mặt lại thì thấy Huyết Liệp Ma Chu
nhìn mình.
Huyết Liệp Ma Chu nhìn thấy hắn, một tầng sát khi bao
trùm lấy không gian. Nó rống lên một cái rồi nhanh chóng phi nhanh đến
chỗ hắn. Mâu Thành Vũ cũng không ngồi yên chờ chết mà chạy đi vào rừng
sâu. Nhìn thấy một màn này, hai tỷ muội Nguyên gia thật sự bất ngờ khi
Mâu Thành Vũ chạy nhanh như vậy, còn tiểu hùng A Mẫn trong lòng Nguyên
Ngọc thì cười thích thú.
Ngay sau đó Ba Ngải Tư cũng dùng công
pháp đuổi theo cứu tam đệ nhà mình. Phía sau có Tống Mao Bàng đi theo hỗ trợ, còn tỷ muội kia thì theo hướng khác mà trợ giúp cả hai.
Mâu
Thành Vũ vừa chạy vừa cầu trời làm ơn đừng cho hắn chết tại đây. Hắn còn trẻ, mới đầu thai mười mấy năm thôi mà muốn hắn chết thật sao? Hắn chỉ
muốn giết tên họ Triệu kia, cùng với hai huynh đệ của mình và tỷ muội
Nguyên gia kia lập quốc, trở thành một cái vương gia sống an nhàn về
sau, không con cháu hậu duệ nối dõi cũng được vì sống như thế là quá đủ
rồi.
Huyết Liệp Ma Chu dùng Mộc căn khiến cho những rễ cây trồi
lên phóng đến chỗ Mâu Thành Vũ nhưng hắn liền triệu ra Đoạn Nguyệt Giản, vận Lôi căn vào giản, một chiêu trảm đến chỗ nó. Ma chu bị thương liền
dùng Mộc căn che chở cho mình. Mâu Thành Vũ kiên trì cố gắng tấn công
nó. Hiện giờ sau trận chiến với mao sư, nó bị thương cũng không nhẹ nên
cơ hội thắng nhiều hơn.