Bây giờ hoàng hậu Đông Giang chính là con gái của Phạm thừa tướng. Đã thế
thì thôi đi, giờ ba nhà Tần - Văn - Hồ còn loạn thành một đống, hai nhà
Mục - Chu thì chạy đi, bỏ lại một đống bê bối cho lão giải quyết.
Trong lúc nguy cấp thì các hoàng tử lại tranh quyền đoạt vị không ngừng.
Hoàng hậu vị giúp thái tử và tam hoàng tử không tiếc ra tay hạ độc các
hoàng tử khác khiến bây giờ từ một vị quân vương có mười lăm hoàng tử và bốn công chúa thành bảy hoàng tử và ba công chúa.
"Bệ hạ, hiện giờ nhà mẹ đẻ của hoàng hậu lại bắt đầu dậy sóng rồi! Lão gia hỏa họ Lý kia thật sự không nên giữ lại!"
"Đúng thưa bệ hại Lý thái phó tuyệt không thể giữ lại!"
Nghĩ đến mấy lão già trên triều chỉ biết dựa vào sách, dựa vào thiên cổ mà
phán đoán một cách bừa bãi! Thế còn chưa nói đến hậu cung cũng không
khác gì chính sự cần phải giải quyết. Nhan quý phi sau khi mất đi tứ
công chúa Tống Lệ Hy thì bắt đầu xúi thập nhất hoàng tử Tống Thử bất tài vô dụng chống lại các hoàng huynh của mình. Dư hoàng quý phi và nhị
hoàng tử Tống Kỳ bắt đầu dựa vào nhà mẹ đẻ là Tần gia mà lộng hành. Còn
nhiều chuyện đau đầu khác nữa.
Càng nghĩ càng mệt mỏi nhưng cũng
không biết làm sao. Đang lúc ảo não thì một cơn gió thổi bay cánh cửa
đang đóng kín. Sau đó một luồn khói đen bay vào, nó nhanh chóng hóa
thành một hắc y nhân thân hình vạm vỡ.
Hắc y nhân từng bước tiến
lại gần hoàng đế đang run rẩy vì áp lực gã tỏa ra. Nói thật thì kể từ
sau khi thấy tứ công chúa bỏ đi, gã liền nhìn ra vận khí Bắc Hầu e là
không thể duy trì được nữa. Hôm nay đến đây cũng chỉ hỏi tên hoàng đế
này mấy câu. Một là để hắn ra tay giúp cho huyết mạch Tống gia sẽ được
truyền qua nhiều đời nhưng đánh đổi bằng việc giang sơn này không thể
giữ. Hai là chịu chấp nhận số phận, giang sơn không giữ được, huyết mạch Tống gia cũng không thể duy trì.
"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng
hôm nay bổn tọa đến đây để thông báo với hoàng đế bệ hạ một chuyện. Vận
khí Bắc Hầu sắp không giữ nổi được nữa." Gã nở một nụ cười ranh ma nói:
"Ta có thể giúp nhưng vẫn phải đánh đổi một thứ."
Hoàng thượng
nghe xong cảm thấy tên này thật sự không bình thường nhưng nhìn thế nào
cũng là một kẻ không thể chọc vào. Hơn nữa cái lão quan tâm là tên này
nói vận khí Bắc Hầu sắp tàn?
"Các hạ.... Xin các hạ cho trẫm biết
mọi chuyện là sao? Vận khí Bắc Hầu thật sự không thể duy trì nữa ư?!"
Hoàng thượng hoảng hốt, vội quỳ xuống.
"Đúng vậy, sắp tới sẽ không còn Bắc Hầu quốc nữa. Chuyện này là không thể tránh khỏi nhưng mà ta có thể giúp cho huyết mạch Tống gia tiếp tục duy trì. Còn về phần giang
sơn này thì không thể." Gã thở dài, hai tay để sau lưng, lắc đầu.
Nghe đến việc giang sơn không thể giữ khiến hoàng thượng vô cùng
lo lắng. Bắc Hầu quốc hưng thịnh hơn cả 300 năm chẳng lẽ phải kết thúc
trong tay lão? Thế nếu chết thì lão lấy mặt mũi nào mà đối diện với tổ
tông?! Nhất định không thể!
"Tiên nhân, xin ngài làm ơn, ta không
muốn mất giang sơn này đâu! Như thế sau khi chết, xuống dưới ta không
biết đối mặt với tổ tông Tống gia thế nào cả!" Hoàng thượng vội vàng quỳ lạy gã liên tục, gương mặt hoảng loạn vô cùng.
"Hừ! Đã nói thế
nào? Cái gì ta cũng có thể giúp nhưng việc giữ lại giang sơn này thì
không thể! Nếu có giữ được thì đến lúc đó nó chỉ là một cái tiểu quốc
giữa các cường quốc khác hoặc lúc đó Tống gia bị thay thế thì sao?" Gã
tức giận, bay siết chặt lại. Tên vua này thật quá ngu ngốc!
Chẳng
lẽ bản mặt để gặp tổ tông quan trọng thế sao? Thời gian hơn 300 năm tính đến nay thì các hoàng đế đi đầu thai hết rồi, làm gì có ai ở lại! Thật
sự không biết trời cho Nhân tộc linh căn để tu luyện là phúc hay họa
nữa!
Gã không nói lời nào, cũng không khách khí mà hóa thành làn
khói đen rời đi ngay lập tức. Xem ra lần này Bắc Hầu e là thảm rồi. Tổ
tiên lão hoàng đế kia uy phong bao nhiêu thì lão lại hèn nhát bấy nhiều.
_ _ _ _ _
Đồng Uyên Cốc, núi Tự Thanh.
Sau khi ra khỏi thần điện thì mệt chết không thôi. Không biết số bọn họ xui thế nào mà Mâu Thành Vũ vô tình giẫm trúng bẫy và rồi sau đó thì.....
Mấy cái bẫy đó không nói là gì nhưng Tinh Linh tộc chuyên về các nguyên
tố nên là chẳng có nổi một cái bẫy nào bình thường cả. Mà người đặt bẫy
là các Tinh Linh Hoàng trong quá khứ, không biết tại sao lại chơi kiểu
này.
Tống Mao Bàng chọn một tảng đá lớn ngồi xuống, thở dốc không
ngừng. Trải qua những chuyện như thế thật sự mệt chết mà. Hắn thề, nếu
lần sau có đến cái di tích quỷ quái nào thêm một lần nữa thì hắn sẽ đánh ngất tam đệ của mình rồi mang vào. Chứ để thế này thì không ổn.