"Nhị ca, huynh có cảm thấy nơi này rất kỳ lạ không? Hay là chúng ta bị lão
gia hỏa kia lừa rồi?" Mâu Thành Vũ quay sang Tống Mao Bàng, cảm giác
lành lạnh từ sống lưng truyền đến khiến hắn bất giác quay đầu lại.
"Ta tin tưởng đại ca, ta tin chắc huynh ấy phán đoán đúng. Có điều nếu như
thân phận chúng ta là Thanh Long và Hỗn Độn thì cần phải cẩn trọng hơn." Tống Mao Bàng xoa đầu hắn an ủi.
Bỗng nhiên Ba Ngải Tư đi trước
dừng lại, sau đó lấy từ giới chỉ ra một tấm phù văn ném thắng về phía
trước. Ngay sau đó có một cổ năng lượng từ sâu bên trong vọt đến phá hủy tấm phù văn, hiện lên trước mắt tất cả là vô vàn kết giới. Chữ hai bên
vách tường đột nhiên phát sáng rồi bay lên trong không trung khiến tất
cả lo lắng, vội vàng hạ kết giới xung quanh mình.
"Xem ra nơi này
chính là một nơi từ thời thượng cổ đến giờ. Những chữ này hình như là cổ tự Khuất Nguyên." Ba Ngải Tư cảnh giác quan sát rồi liền dùng Hồn Linh
căn truyền một lượng nhỏ linh lực vào vách tường.
Ngay lập tức,
mặt đất xuất hiện những hoa văn kỳ lạ giống như bên dưới có một cổ năng
lượng cung cấp linh lực cho nơi này. Ba Ngải Tư suy nghĩ, nếu mà nó liên quan đến Hồ tộc vậy thì có lẽ cũng có liên quan ít nhiều đến Mị Linh
Yêu Hồ. Nhưng y nhớ là Mị Linh Yêu Hồ trước khi biến mất không để lại
huyết mạch chính thống của mình mà chỉ có những con hồ ly được sinh ra
từ bàn tay nhào nặn muôn vàn hình dáng của bà ấy.
"Linh lực trong
hang động này sao lại tăng lên như thế chứ? Chẳng lẽ ở đây có yêu thú
cung cấp linh lực cho cả nơi này?" Nguyên Ngọc lo lắng nhìn xung quanh
rồi bỗng nhiên có một bông tuyết rơi xuống vai nàng.
Grừ!
Sau đó một giọng nữ nhân hùng hổ vang vọng khắp nơi: "Là kẻ nào to gan dám xông vào lãnh địa của ta?! Chán sống!"
Giọng nói này mang theo uy áp của một cường giả khiến tất cả mọi người bị uy
áp này bức đến thổ huyết. Lần này thổ huyết khiến vết thương của y vừa
mới khép miệng liền nứt ra một chút. Cái uy áp này đích thị là của một
cường giả cao cấp nhưng sức mạnh lại chỉ nằm ở Luyện Hồn cảnh.
"Khụ khụ khụ! Cẩn thận, ở đây có cường giả cao cấp, không thể hành sự lỗ
mãng nếu không muốn mất mạng." Ba Ngải Tư chống tay lên tưởng nói: "Theo sau ta, nếu có gì thì cứ để ta hi sinh trước. Còn mọi người chạy đi."
Mọi người theo sau y đi sâu vào bên trong. Dọc đường, tất cả đều phát hiện
những viên ngọc có linh trí như Mị Hồn Ngọc, Thanh Tuyên Ngọc, Xung Điền Thái Y Ngọc và nhiều loại ngọc quý hiếm khác. Với cả đám thì đám ngọc
này rất có lợi cho việc tu luyện sau này nên là nhanh chóng cầm lấy.
"Nếu có đám ngọc này thì trong thời gian ngắn sẽ có hi vọng đột phá thêm một trọng nữa. Nhưng theo ta nhớ những loại ngọc này rất quý hiếm mà,hơn
nữa có loại phải ở trong dung nham để bảo dưỡng. Sao lại xuất hiện ở
đây?" Tống Mao Bàng nghi ngờ nhìn viên ngọc trong tay.
"Đúng, loại Thanh Tuyên Ngọc này chính là có tuổi thọ 5 vạn năm
mà Hồ tộc này chỉ tồn tại mới 1 vạn thì lấy đâu ra loại ngọc này chứ.
Xem ra nơi này không phải nơi an toàn gì." Ba Ngải Tư gật gù nói.
Đi sâu thêm chút, trong không khí có một mùi hương kỳ lạ làm cho cả đám
cảm thấy buồn ngủ vô cùng, không nhịn được mà ngã xuống rồi thiếp đi.
Ngay sau đó là một con hồ ly lông trắng xuất hiện, ánh mắt khoái chí
nhìn mọi người.
***
Trong mộng cảnh, Ba Ngải Tư nhìn thấy
bản thân đã trở lại làm một Đế Quân, dưới trướng chính là hàng vạn tướng tài sẵn sàng nhận lệnh từ y. Ba Ngải Tư lại làm vẻ dường như không nhận ra bất thường mà quay sang thiếu niên có ngũ quang tinh xảo quỳ giữa
đại điện.
"Hôm nay Triệu thượng thần có chuyện gì muốn nhờ vả ta
sao? Thật hiếm thấy khi mà người như thượng thần lại nhờ đến ta giúp
đỡ." Ba Ngải Tư cười nhẹ.
Triệu Đức Hành nghe được câu này không
khỏi mỉm cười: "Bẩm Đế Quân, ta muốn ngài hủy bỏ hiệp ước giữa Thiên
giới và Ma giới. Thần cảm thấy Ma Tôn gả muội muội hắn đến là muốn diệt
cả Thiên giới!"
Ánh mắt Ba Ngải Tư lóe lên tia máu: "Rồi sao? Đừng nghĩ ta không biết ngươi đây là đang muốn lật đổ ta! Triệu Đức Hành
ngươi đây là đang muốn làm phản?"
"Đế.... Đế Quân đại nhân, ngài
đang nói cái.... cái gì vậy? Triệu Đức Hành ta lúc nào cũng trung thành
với ngài! Cho dù ngài cho ta mấy vạn cái lá gan ta cũng không dám!"
Triệu Đức Hành vội quỳ xuống, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn y.
Ba
Ngải Tư không nói gì hay đáp lại mà lập tức rút Nguyên Thủy Tinh Kiếm
ra, một kiếm xuyên ngực Triệu Đức Hành. Không có máu bắn ra mà cơ thể
của hắn từ từ tan biến vào không trung. Y thầm cười lạnh rồi nhìn xung
quanh.
Thời gian ở Thiên giới, tên Triệu Đức Hành chưa bao giờ nói thế với y mà Nguyên Thủy Tinh Kiếm lại xuất hiện ở đây đúng thật là lạ
mà. Xem ra y đang ở trong mộng cảnh thật rồi.