"Chuyện này cũng đáng để lưu tâm lắm chứ. Nghĩ thì chắc có kẻ đang phản bội.
Tính theo nhiều mặt thì kẻ đó chắc chắn phải có chức vị khá cao." Tiêu
Lĩnh phe phẩy thiết phiến nói.
"Không lẽ là lão già Minh Vương đó?" Yến Thư Hàn khẽ cười: "Nhưng chẳng phải lão còn phải lo cho tính mạng của cả nhà lão à?"
"Trật tự!" Hoàng Cẩn hắng giọng: "Nãy giờ chúng ta quên mất cái gì rồi nhỉ?"
Dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hình bóng nam nhân phía sau tấm rèm lớn.
_ _ _ _ _
Bàn Lâm sơn mạch, hang động.
Y nằm mông lung suy nghĩ về tương lai sắp đến. Chuyện trong tương lai dù
thế nào thì cũng không thể tránh khỏi. Nếu như y tìm cách làm mấy đứa
nhóc này không tách ra sau khi y bế quan thì đến lúc đó cũng không cần
lo nữa. Nhưng mà tại sao khi y tiếp nhận truyền thừa lại bị phản phệ?
Hay là do y không có chút huyết thống nào với Long tộc chăng?
Tống Mao Bàng thấy y nằm trằn trọc như vậy có chút lo lắng: "Hiền Thanh Đế
Quân của ta à, huynh đang lo lắng chuyện gì thế? Đừng nói là huynh đang
suy nghĩ gì đó về tương lai sao?"
"Ừm, ta đang suy nghĩ nếu ta
tiếp nhận truyền thừa không được thì phải làm sao. Dù sao thì ta cũng
đang chạy đua với thời gian đấy." Ba Ngải Tư gật đầu: "Thời gian giờ
không còn nhiều, nếu không may Triệu Đức Hành phát hiện ra sự hiện diện
của chúng ta thì đến lúc chỉ có thể chết thêm lần nữa.
"Không
biết, ta chưa nghĩ về tương lai nhiều vậy. Với thân phận Thanh Long,
huyết mạch Long tộc trong người ta có chút cộng hưởng với Cuồng Ma Tà
Long đấy." Tống Mao Bàng cười nói.
"Ý đệ là Cuồng Ma Tà Long là cụ tổ của Long tộc? Nhưng ta nhớ cụ tổ của Long tộc chẳng phải là Cổ Long
sao?" Ba Ngải Tư ngạc nhiên nhìn hắn.
"Cái này cũng không phải.
Cuồng Ma Tà Long đúng là Long tộc nhưng thuần khiết hơn nhiều. Từ thời
thượng cổ, có ba con rồng xuất hiện, đầu tiên là Cuồng Ma Tà Long - kẻ
đứng đầu Thất Đại Họa Thú, thứ hai là cụ tổ của Long tộc Cổ Long, cuối
cùng là ta - Thanh Long." Nói đến đây Tống Mao Bàng dừng chút: "Nhưng
không biết vì sao mà tất cả ghi chép về Cuồng Ma Tà Long đều bị thiêu
hủy hết, chỉ có ghi chép Cổ Long là con rồng đầu tiên xuất hiện, sau đó
là ta."
Nghe được câu chuyện, y khá tò mò. Theo y nhớ, Cuồng Ma Tà Long từng nói bản thân tên Thượng Quan Hàm Dục, đã từng chiến đấu với
sư tổ y là Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc, sau đó mọi tư liệu về lão đều bị
tiêu hủy. Thế thì chắc chắn rằng người biết nhiều nhất vẫn là lão và sư
tổ y.
Sáng hôm sau, vết thương của y cũng dần khép miệng, miễn cưỡng có thể đi lại nhưng không thể làm việc nặng. Ba Ngải Tư thầm chửi rủa cuộc đời nhưng không thể làm gì được, với tình hình hiện tại đụng thêm con
yêu thú nữa là y chết thật.
"Tuyết đầu mùa sắp rơi rồi, trời lạnh
hẳn. Ba huynh, có vẻ như chuyến đi đến Dị Ma Vực của chúng ta đành phải
tạm thời chậm lại rồi." Nguyên Ngọc xoa tay, ánh mắt khó chịu nhìn xung
quanh: "Lạnh thật đấy."
"Hừm, ta nhớ là có mua nhiều áo lông cừu
cho mọi người mà. Mâu Thành Vũ, ta đưa ngươi cất, đâu hết rồi?" Ba Ngải
Tư liếc nhìn sang Mâu Thành Vũ.
"À, ta để nó trong giới chỉ ấy
nhưng mà lại không biết là cái nào. A Ly, chút nữa giúp ta tìm từng cái
nhé." Mâu Thành Vũ gãi đầu nói thì chạm phải ánh mắt như muốn giết người của Tống Mao Bàng.
"Đệ thật là, sao lại cất lung tung thế chứ.
Bình thường thì ta không nói nhưng giờ trời sắp trở lạnh rồi đấy A Vũ!"
Tống Mao Bàng không nhịn được mắng vài câu: "Ta thấy người như đệ sau
này chẳng có ai yêu đâu!"
"Nhị ca, huynh nói vậy làm gì? Chuyện
nam nữ thú vị đấy nhưng ta thấy bản thân mình là người không thích phải
đối mặt với đống chuyện đó đâu. Uyên ương nam nữ sớm muộn gì cũng bị cắt đứt vì lợi ích gia đình thôi. Thêm nữa, có nhiều vợ còn đau đầu hơn một người." Mâu Thành Vũ phản bác: "Chẳng lẽ huynh muốn ta giống mấy hoàng
đế, trên triều hay hậu cung đều là chính sự hết?"
"Ta biết nhưng
mà đệ cũng không nên để đồ bừa bãi như vậy. Giờ quan trọng nhất là tìm
cách để thoát khỏi cái sơn mạch chết tiệt này đi." Tống Mao Bàng không
thèm quan tâm đến hắn nghĩ gì, nhắc nhở.
"Khụ khụ! Mọi người cẩn
thận, ta cảm nhận được phía trước có nguy hiểm." Ba Ngải Tư ho lên vài
tiếng, ánh mắt đầy sát khí nhìn xunh quanh.
Mâu Thành Vũ cẩn thận
nhìn xung quanh: "Chẳng phải con Hỏa Dực Hổ là yêu thú mạnh nhất cái sơn mạch này sao? Thêm một con nữa à?"
Bỗng nhiên Nguyên Ly ngửi thấy một mùi hương cay cay mũi. Nàng bỗng nhiên nhớ ra, Xà Vương từng nói Hồ tộc sống gần một sơn mạch lớn, nếu đến gần mà ngửi thấy một mùi hương
cay cay mũi thì phải chạy đi thật nhanh. Giờ thế quái nào mà lại đi vào
lãnh địa của Hồ tộc chứ?
"Tỷ, chúng ta đang ở gần lãnh địa của Hồ tộc đấy! Chạy mau!" Nguyên Ly hô lớn rồi kéo tay Nguyên Ngọc chạy đi.