"Ô, hai vị tiểu huynh đệ đang nói nhỏ cái gì đây? Chẳng lẽ đang nói về
Nguyên Ngọc ta đây?" Nguyên Ngọc từ đâu xuất hiện trước mặt cả hai khiến cả hai giật mình tim xém nhảy ra ngoài: "Không biết hai vị là ai?"
"À, cô nương à, nghe bọn ta giải thích đã. Bọn ta không phải loại người như cô nương nghĩ đâu!" Chu Niệm vội thanh minh: "Bọn ta có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, không biết ý cô nương thế nào?"
"Hử? Chu gia? Có cần
phải nhìn ta như thế không? Nếu muốn bàn chuyện thì đi tìm Ba huynh ấy,
ta không biết gì hết." Nguyên Ngọc xua tay nói rồi tính toán sổ sách
tiếp.
Hai huynh đệ Chu gia tròn mắt nhìn nàng không khỏi ngạc
nhiên. Lần đầu tiên bọn họ gặp một nữ nhân không sợ trời, không sợ đất
như nàng. Đường đường là dòng chính Chu gia, chưa bao giờ bị bơ như vậy. Thật sự đúng là lần đầu gặp.
Ba Ngải Tư từ trên tầng xuống thấy
hai huynh đệ Chu gia đang nói chuyện với Nguyên Ngọc thì cũng đoán ra
nhiều phần sự việc. Thật sự thì y có nghe nói chuyện Chu gia đang bị Vân gia chèn ép rồi thêm nhiều chuyện lục đục từ nội bộ khiến tình hình của Chu gia bây giờ khó mà cầm cự được. Dù có chỗ đứng trong ngũ đại gia
tộc nhưng Chu gia chính là lép về nhất.
"Chúng ta có nên giúp
không? Ta thấy nên dạy dỗ lại Vân gia chút rồi." Mâu Thành Vũ đi theo
sau nói: "Ta thật sự chướng mắt Vân Thiên Sâm đó lâu lắm rồi đấy đại ca
nên là diệt luôn một mẻ nhé."
"Không cần, ta chưa cần đến Chu gia
đâu. Hơn nữa hai huynh đệ kia dù sao cũng là đệ tử của Bách Yến Môn thì
chẳng lẽ không thể giải quyết?" Ba Ngải Tư thở dài nói rồi tiến lại chỗ
Nguyên Ngọc.
Rầm!
Bỗng nhiên một đệ tử Tụ Hiền Thi Văn Các
bị ném vào khách điếm khiến tất cả mọi người trong quán không khỏi sợ
hãi mà chạy toán loạn. Sau đó là người của Vân gia, Tần gia và Thiên
Quang Tông xuất hiện, đi đầu là Vân Thiên Sâm, Tần Bách, thánh tử Hòa
Chung.
Nhìn thấy hai đại nhân vật, Chu Tằng và Chu Niệm không khỏi run rẩy. Không biết bọn họ hôm nay xui xẻo thế nào mà hai tên Tào Tháo
lại xuất hiện ở đây. Giờ quay sang cầu cứu ai đây?
Tần Bách đảo
mắt một lượt rồi dừng trên người Nguyên Ngọc: "Là ngươi? Chính ngươi là
kẻ đề nghị tỷ thí ấy? Cuối cùng cũng tìm thấy người!"
Nguyễn Ngọc
dừng tay lại, ngẩng mặt lên thì thấy Tần Bách một thân băng bỏ khắp
người. Nhìn thôi cũng đủ hiểu là do Mục Hạo gây ra. Phải công nhận một
điều là tên chướng mắt này sống cũng thật dai.
"Bổn tiểu thư có
quen ngươi? Nhầm người sao?" Nguyên Ngọc ngồi bắt chéo chān, ánh mắt khó chịu nhìn Tần Bách: "Hôm nay cả ba người các ngươi rốt cuộc đang muốn
làm gì mà dẫn theo nhiều người đến đây thế?"
Hòa Chung bước lên phía trước, ánh mắt *** tà nhìn nàng: "Thật
đúng là một đại mỹ nhân mà! Không biết quý danh của cô nương đây là...."
"Là bà cố nội của ngươi. Hôm nay ta không rảnh để là nói chuyện với các
ngươi. Một là cút, ít ra còn bảo toàn thân thể. Hai là ở đây chịu đòn.
Cút!" Nguyên Ngọc gằng giọng, chỉ thẳng mặt gã nói.
Tiểu nhị nhìn
thấy cảnh này này không khỏi lắc đầu, tự nhủ tại sao nàng lại ngốc như
vậy chứ. Đây chính là đại thánh tử của Thiên Quang Tông Hòa Chung đấy!
Đắc tội với gã chính là đắc tội cả Thiên Quang Tông. Thật sự hôm nay e
là tại đây sẽ xảy ra chuyện không hay mất.
Nguyên Ngọc từ đầu đến
cuối chẳng thèm nhìn lấy gã một cái. Với nàng, thể loại này không đáng
để nói chuyện nhưng nàng nể hắn là thánh tử của Thiên Quang Tông nên là
mới chịu nói với hắn mấy lời cho có.
Hòa Chung thấy nữ nhân trước
mặt ngông cuồng, tay không nhịn được mà siết chặt lại, ánh mắt lóe lên
tia máu nhìn nàng. Gã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy cái loại nữ
nhân không biết tốt xấu dám đắc tội với gã.
"Không biết tốt xấu!
Nhưng thương tiếc ngươi một mỹ nhân xinh đẹp nên bổn thánh tử sẽ cho
ngươi một sự lựa chọn. Chỉ cần ngươi theo ta thì..." Chưa dứt câu thì
Hòa Chung cảm thấy phần dưới của mình nhói lên.
Ngay sau đó không
quá mấy giây mà gã ngã xuống đất, hai tay ôm lấy thằng em mình vừa mới
bị Nguyên Ngọc đạp một cái. Chứng kiến cảnh đó, mấy đại nam nhân đều cảm thấy thằng em mình cứ thốn thốn sao ấy. Thật sự đúng là nguy hiểm.
Đám người Thiên Quang Tông thấy vậy liền hò hét nhau xông lên đánh tất cả
thì ngay lập tức, Nguyên Ngọc lấy ra roi Ô Kháp Nhĩ, truyền linh lực rồi quất thẳng vào đám người trước mặt.
Từng đòn tung ra đều là chí
mạng khiến tên nào nấy đau đớn, trọng thương nằm vật vã trên đất. Mỗi
một roi này tuy là không thể gây nguy hiểm cho cường giả cấp cao hơn
nàng một cảnh giới nhưng có thể theo thời gian mà làm cho kẻ đó bị
thương nhẹ ngoài da.
"Bổn tiểu thư phải xem các ngươi có thể đụng
đến một sợi tóc của ta không! Đúng là một lũ phế vật!" Nguyên Ngọc tự
mãn thu roi nói.