"Các vị, không phải là ta không vui mừng nhưng mà.... Trên đời này không thể nào có quá nhiều chuyện tốt như thế." Mục Hiếu Khanh lo lắng nói.
"Ô, Mục gia chủ, chuyện này là do Ba huynh làm đấy. Huynh ấy thấy hai thiếu gia của ngài có tư chất tốt nhưng không được dạy cách tu luyện đàng
hoàng nên mới khó phát triển thiên phú. Lần này huynh ấy đến là muốn làm chút việc thiện thôi. Mong gia chủ nể mặt huynh ấy mà nhận lấy." Mâu
Thành Vũ ôm quyền nói.
"Xin các vị thứ lỗi, phu quân ta nói cũng
có lý lẽ. Chàng cũng chỉ vì lo lắng cho hai thiếu gia thiệt thòi khi ở
Tụ Hiền Thi Văn Các một mình. Hơn nữa làm cha làm mẹ ai cũng muốn tốt
cho con mình cả." Mục phu nhân nói.
Nguyên Ly cười trừ: "Ta hiểu,
ai cũng muốn tốt cho con mình hết nhưng mà đây là chuyện trọng đại. Ngày sau đại ca và Mục gia hợp tác thi vẫn cần tạo chút tấm lòng chân thành
với nhau chứ."
Rầm!
Mục Lân chạy từ bên ngoài với sắc mặt vô cùng tệ: "Cha! Mẹ! Người của Tần gia và Vân gia dẫn người đến bao vây
phủ của chúng ta rồi!"
"Cái gì?! Sao lại thế?!" Mục Hiếu Khanh biến sắc nhìn Mục Lân: "Lân nhi, chuyện này là thế nào?!"
"Hóa ra là mấy con sâu đến nộp mạng. Chán sống!" Mâu Thành Vũ không nhịn
được mà cười ranh ma: "Mục gia chủ, chuyện này cứ để cho hai bọn ta giải quyết. Tần gia và Vân gia bắt đầu nghi ngờ Mục gia nhưng bọn ta nhất
định sẽ bảo vệ Mục gia chu toàn theo lời đại ca nói."
Không nói
thêm, cả hai nhanh chóng kéo Mục Lân ra ngoài cổng lớn. Trong lòng Mâu
Thành Vũ cười thầm, vừa lúc hắn đang chán, đánh vài tên cho khuây khỏa
gân cốt cũng được. Khác với hắn, Nguyên Ly lại rất lo lắng vì lần này
không biết là mọi chuyện có tệ thêm không nữa.
Vừa ra đến cổng thì nghe tiếng của tên Tần Phong - thiếu gia vô cùng ăn hại của Tần gia,
hôm nay đến đây gây chuyện. Thọ đản của hoàng hậu sắp đến rồi mà như thế này thật không biết là ổn không.
"Thật đúng là gan lớn! Tần
Phong, rốt cuộc người muốn cái gì?!" Mục Hạo chỉ thẳng mặt gã, to tiếng
quát: "Đây chính là Mục gia chứ không phải Tần gia để ngươi ra oai đâu!"
"Đại ca, chính là hắn khinh thường đệ! Chính Mục gia của hắn liên minh với
Tụ Hiền Thi Văn Các!" Tần Phong chỉ về phía Mục Hạo, quay sang kể với
đại ca gã Tần Bách mà quên mất cả hai.
"Hừ! Tần Phong, ngươi đừng
có mà ngậm máu phun người ở đây! Nơi này chính là Mục gia đấy! Hơn nữa
ngươi chỉ biết dựa vào Tần Bách thì làm sao tốt lên được!" Mục Hạo chỉ
thẳng mặt mắng.
"Câm miệng!" Tần Bách quát lên rồi tiến lên vài
bước. "Ngươi muốn vào Thiên Quang Tông, Bách Yến Môn năm bảy lần đều
không thành. Giờ ngươi đứng đây chỉ dạy bọn ta làm cái gì? Nực cười!"
"Tần Bách, nếu ngươi có giỏi thi đấu với ta một trận xem! Để xem hôm nay ta hay ngươi là phế vật!" Mục Hạo tức giận nói.
"Được, nếu ngươi thua thì bổn thiếu gia sẽ diệt ngay Mục gia của ngươi." Tần Bách đắc ý chấp nhận.
Sau đó Mâu Thành Vũ và Nguyên Ly bước ra để làm chủ cho Mục gia. Nhìn thấy
cả hai, đám người Tần gia và Vân gia kinh ngạc vì nhan sắc của cả hai.
Đúng thật là thần tiên hạ phàm mài
"Các vị, ta là Mâu Thành Vũ, có chút quan hệ buôn bán với Mục gia. Hôm nay thấy cảnh tượng này ta quyết định đứng ra làm trọng tài trong cuộc tỷ thí của đại thiếu gia Tần gia
Tần Bách và đại thiếu gia Mục gia Mục Hạo. Mời cả hai đối thủ tiến lên
lôi đài!" Mâu Thành Vũ lên tiếng.
Ngay sau đó đã có rất nhiều
người bao vây lấy Mục gia. Ở trước cổng lớn, Nguyên Ly cho làm một cái
lôi đài lớn, tự bản thân trở thành người thể lệ luật tỉ thí. Nhìn thấy
nàng, bao nhiêu nam nhân đều bị hớp hồn cả.
"Ta là Nguyên Ly, hôm
nay sẽ thể lệ luật thi đấu cho tất cả mọi người ở đây. Đầu tiên chính là không được gian lận hay chơi bẩn thì cũng quá quen thuộc. Thứ hai, vì
là một trận tỷ thí nên không được phép hạ sát chiêu với người còn lại.
Cuối cùng chính là cả hai phải đặt cược một vật có giá trị tương đương
nhau. Sau khi trận đấu kết thúc, người chiến thắng sẽ lấy vật đó của
người thua cuộc. Mời cả hai bước lên lôi đài!" Nguyên Ly cười nhẹ, đảo
mắt một vòng hô lớn.
Mâu Thành Vũ và những người có địa vị đều
được sắp xếp ngồi một chỗ sang trọng có thể nhìn thấy tất cả. Hơn nữa
chính hắn đã tổ chức đặt cược và kết quả thu được là ai cũng chọn Tần
Bách sẽ thắng. Thật không ngờ lũ này lại ngu ngốc như vậy. Tần Bách
không hề có cơ hội thắng nào cả.
"Ta thấy là tên Mục Hạo này hoàn toàn không có cơ hội thắng đâu!"
"Đúng! Trong khi Tần Bách cùng tuổi hắn đã là Tụ Khí cảnh ngũ trọng mà hắn mới có Tụ Khí cảnh nhất trọng. Thật đúng là phế vật!"
"Lần này không cược cũng biết ai thắng rồi!"
Trên lôi đài, Mục Hạo một thân tử y, tóc cột cao lên tung bay trong gió, tay cầm trường thương dài cao hơn bản thân một cái đầu, ánh mắt đầy quyết
tâm hướng về phía Tần Bách. Trong khi đó, Tần Bách không hề tỏ ra nao
núng, dù sao thì một tên Tụ Khí cảnh nhất trọng rất dễ đáng bại với thực lực của gä.