"Vậy giờ ngươi muốn gì ở ta? Tốt xấu gì Cuồng Ma Tà Long cũng có họ hàng với ta đấy Ba Ngải Tư." Tống Mao Bàng cười đắc ý nói: "Ngươi không nghĩ là
bản thân quá ích kỷ hay sao?"
"Ồ? Được, cam đoan không làm gì hết
nhưng mà có chuyện ngươi phải hiểu. Giờ muốn báo thù Triệu Đức Hành
chính là tìm chết. Thánh Mẫu nương nương bị hắn chơi bẩn không thể thắng nhưng ngươi cũng ngu ngốc mà tìm chết. Rốt cuộc là vì sao?" Ba Ngải Tư
hỏi.
"Hừm, ta muốn tìm ra bí mật tại sao Cuồng Ma Tà Long lại biến mất và Thất Đại Họa Thú cũng thế. Lăng Túc kia cho chép lại toàn bộ
lịch sử của Thiên giới, bỏ đi vai trò quan trọng của Thất Đại Họa Thú là thế nào ta cũng rất tò mò." Ánh mắt Tống Mao Bàng nghiêm túc nói.
"Vậy thì chúng ta chung đường rồi nhưng mà chuyện này không phải chuyện hay
ho gì mà để nói đâu. Chờ khi tất cả nhớ lại thì ngươi định làm gì tiếp
theo?" Ba Ngải Tư hướng ánh mắt về phía tỷ muội Nguyên thị và Mâu Thành
Vũ.
Tống Mao Bàng thở dài: "Cái đó để tương lai tính đi. Hiện giờ
quan trọng nhất là giữ mạng. Lão Minh Vương giúp ngươi như vậy không sợ
sao?"
Ba Ngải Tư nhúng vai: "Không biết, lão ta không hiểu chuyện
này nó quan trọng thế nào đâu. Hơn nữa ta có suy nghĩ là Tứ Đại Hung Thú và Tứ Đại Thánh Thú sẽ không xuất hiện cùng với nhau đâu."
Nói
thêm vài câu rồi câu chuyện cũng kết thúc. Tống Mao Bàng trở về phòng
mính để luyện đan thì nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng gì đó. Lúc đầu
không quan tâm nhưng mà càng nghe thì càng thấy âm thanh vô cùng kỳ lạ.
Chẳng lẽ có kẻ từ Thanh Dương Nguyệt Lâu đến đây theo dõi bọn họ?
Hắn bước lại gần thì liền cảm nhận được một cỗ năng lượng vụt qua mặt mình
rồi xuất hiện trên sàn là một mũi tên có lá thư ở trên. Tổng Mao Bàng
nhận ra trên thư chính là ký hiệu của Tụ Hiền Thi Văn Các nên nhanh
chóng thông báo cho y.
Ba Ngải Tư nhìn thư không khỏi cảm thấy nực cười mà. Lá thư này thực chất không phải của Tụ Hiền Thi Văn Các mà là
của Thiên Quang Tông. Đám người nhát gan kia không dám ra mặt mà lại
thích ở phía sau giở trò.
"Không đáng phải lo, Nguyên Ngọc, ngày
mai hãy đến Thiên Quang Tông thám thính, còn Nguyên Ly với Mâu Thành Vũ
thì đến Mục gia. Ta với Tống Mao Bàng sẽ đến Tụ Hiền Thi Văn Các để nói
chuyện với các chủ và thánh nữ." Ba Ngải Tư đưa cho mỗi người một miếng
ngọc, dặn dò: "Nếu có nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát nó thì sẽ quay trở
lại khách điếm này."
_ _ _ _ _
Tụ Hiền Thi Văn Các, Dương Hoa Điện.
Sáng sớm, Ba Ngải Tư
một thân hắc y cùng với Tống Mao Bàng vận thanh y thêu hoa hải đường
đứng trước cửa nội môn Tụ Hiền Thi Văn Các. Sương sớm chưa tan đọng lại
trên người cả hai. Ba Ngải Tư tiến lên gõ cửa, sau đó có một đệ tử ra mở cửa thì kinh ngạc nhìn cả hai.
Đệ tử này tên Dịch Minh, sáng sớm
bị làm phiền không khỏi tức giận nhưng nhìn thấy dung mạo có mấy phần
giống thánh nữ liền nói: "Xin hỏi quý danh của vị đại nhân đây là..."
Ba Ngải Tư lịch sự, ôm quyền hướng đệ tử nói: "Ta là một luyện đan sư và
trận sư tam phẩm tên Ba Ngải Tư, còn thiếu niên đứng sau ta là đệ đệ
cùng cha khác mẹ của Nạp Lan Diễm Y thánh nữ, Tống Mao Bàng mất tích ở
vương đô. Thứ lỗi vì đã làm phiền nhưng hiện tại bọn ta có chuyện rất
quan trọng cần nói với các chủ."
Vừa dứt lời thì Dịch Minh nhanh
chóng mời cả hai vào rồi chạy ngay đi thông báo với các chủ và thánh nữ. Hắn thầm cảm tạ trời, bản thân mình chưa mắng cả hai, nếu có bất trắc
gì thì hẳn sẽ đập đầu chết mất.
Nạp Lan Vấn nghe tin có khách quý
đến liền tức tốc chạy đến phòng dành cho khách quý. Lão không ngờ Tụ
Hiền Thi Văn Các thành lập lâu như vậy thật sự có một cái diễm phúc đón
tiếp một vị luyện đan sư và trận sư tam phẩm cùng lúc. Về phần Nạp Lan
Diễm Y, nghe tên đệ đệ mình đến không khỏi bất ngờ và vui mừng nên chỉ
mặc vội đại một bộ hồng y, khoắc một cái áo lông vũ trắng rồi nhanh
chóng ra ngoài.
Thái độ sốt ruột đứng ngồi không yên của cả hai
khiến các trưởng lão lớn nhỏ đều dè chừng cả hai. Nếu là Tống Mao Bàng
thì không nói đi nhưng mà nam nhân đeo mặt nạ rồng sứ, vận hắc y trông
chỉ mới ngoài 30 mà đã là luyện đan sư và trận sư tam phẩm, hơn nữa còn
mang theo uy áp của một cường giả thì thật là kinh người.
Vào
phòng, nhìn thấy Tống Mao Bàng, Nạp Lan Diễm Y khích động chạy đến ôm
hắn: "A Bàng! Đệ biết tỷ lo lắng thế nào không?! Thời gian qua đệ đã đi
đâu vậy?!"
"Đệ.... Đệ ở cùng Ba huynh, chính huynh ấy đã mang đệ
ra khỏi hoàng cùng và giúp đệ ngưng tụ đan điền. Tỷ yên tâm, huynh ấy
tốt lắm." Tống Mao Bàng nắm lấy bàn tay thon thả của nàng, an ủi nói.