"Chuyện.... Chuyện này.." Mục Hiếu Khanh lau mồ hôi nhìn y: "Ba đại nhân, thật sự
chuyện này ta cảm thấy không nên xen vào. Hai lão già Tần, Vân đó làm
sao ta cũng không biết nữa. Hơn nữa Mục gia không ai có trong hai tông
môn lớn đó nên không dám tùy tiện đắc tội."
"Vậy Mục gia chủ đang
lo cái gì đây? Chẳng phải gia chủ đã có Hắc Lục Đan mà ta bán ở hội đấu
giá mấy ngày trước rồi sao?" Ba Ngải Tư nhếch môi: "Yên tâm, trong trận
chiến giữa ba đại môn phải thì Tụ Hiền Thi Văn Các nằm tới bảy phần
thắng đấy."
"Bảy phần nhưng ta cũng không thể tùy tiện nghe đại
nhân được. Tính mạng của hơn trăm người của Mục gia không thể hi sinh
được. Hơn nữa làm thế nào mà chắc chắn Tụ Hiền Thi Văn Các thắng chứ."
Mục Hiếu Khanh lo lắng hỏi.
"Mục gia chủ đang lo lắng về cái gì
vậy? Đại ca ta nói rồi, chuyện này không có gì phải lo lắng cả nhưng mà
cũng không thể trách gia chủ được." Nguyên Ngọc cười nói rồi liếc nhìn
sang Mục Hạo.
Nhìn thấy ánh mắt mỹ nhân đặt lên mình, mặt Mục Hạo
hơi phiếm hồng mà né tránh ánh mắt ấy. Chủ ý của Nguyên Ngọc chỉ là giúp Mục Hạo và Mục Lân vào được Tụ Hiền Thi Văn Các, sau đó để Tống Mao
Bàng ra nói đỡ vài câu rồi nhét cho hắn chút thứ quý để tu luyện, sau
này một bước lên mây không phải là khó gì.
"Ta cảm thấy là đại
thiếu gia có chút thiên phú tu luyện. Nhiều lần không thể qua bài kiểm
tra của hai đại môn phải kia vậy thì sao gia chủ lại không gửi gắm hi
vọng vào Tụ Hiền Thi Văn Các?" Nguyên Ngọc cười nói.
"Đúng, cho dù là đứng thứ ba nhưng mà Tụ Hiền Thi Văn Các dù sao cũng là một đại môn
phái. Mấy năm qua ít gây sóng gió, căn cơ cũng vững nên là gia chủ có
thể yên tâm trước lời của tứ muội." Mâu Thành Vũ đứng lên, ôm quyền nói.
"Chuyện này.... Thật sự là phải để ta suy nghĩ kỹ thêm. Ta không mong muốn
chuyện bản thân bị người khác nói ra nói vào nhưng mà.... lời đề nghị
này cũng không phải là quá khó." Mục Hạo gãi đầu nói.
Bàn qua bàn
lại cũng chẳng thể thuyết phục được Mục gia đưa trưởng tử đến Tụ Hiền
Thi Văn Các thì phải áp dụng cách khác. Hôm qua khi y dùng thần thức lẻn vào thì phát hiện rất nhiều tư liệu từ thời thượng cổ ở trong mật đạo
Tụ Hiền Thi Văn Các được canh giữ nghiêm ngặt. Sau khi thăm dò mới biết
được các chủ Nạp Lan Vấn kia chính là con cháu của Thạch Vũ thượng thần
may mắn trốn khỏi chiến loạn trong lúc Triệu Đức Hành diệt Ma giới nên
kết luận đây là có lợi cho cả đôi bên.
"Hay là vầy, ta sẽ đưa cho
hai nhi tử của gia chủ mỗi người một viên Thiên Hồn Dư Đan để giúp tu
luyện nhanh chóng, đồng thời đảm bảo trong vòng nửa tháng sẽ đạt đến Tụ
Khí cảnh bát trọng." Ba Ngải Tư nhanh chóng nói.
Nghe được đề nghị này khiến Mục phu nhân muốn nhanh chóng đồng ý cho hai nhi tử của mình
sớm được nổi danh. Tuy là bà biết cần phải trả một cái giá lớn nhưng
thân làm mẹ nên phải hi sinh vì con minh chút ít.
"Các vị có thể cho lão giả này suy nghĩ thêm một chút nữa được
không? Chuyện này thật sự khiến ta hơi do dự." Mục Hiếu Khanh ôm quyền
hưởng y nói.
"Hahah, gia chủ không cần phải như thế. Chúng ta về
sau còn hợp tác lâu dài nên là giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường
thôi. Ngoài ra mấy ngày sau ta sẽ đưa đến thêm mấy viên đan tam phẩm để
bán đấu giá nên mong Mục gia chủ giúp đỡ." Ba Ngải Tư nhếch môi, thản
nhiên nói.
Quá.... Đúng là quá lời cho Mục gia rồi. Dù Mục Hiếu
Khanh này bị đánh giá thấp về mọi mặt nhưng nếu xét lão về chuyện làm ăn buôn bán thì không ai bằng. Giá trị của đan tam phẩm như thế nào? Đây
chính là làm giàu sau một đêm đấy!
Nói thêm vài lời rồi tất cả
cũng rời khỏi Mục gia. Đối với Ba Ngải Tư, hai huynh đệ Mục Hạo và Mục
Lân kia tuy là tư chất không tệ nhưng lại không tu luyện đúng cách nên
mãi chỉ giậm chân tại chỗ. Mục Hạo sinh ra có Hỏa và Lôi căn nên là cũng được xem là một thiên tài đi. Mục Lân thì là Thủy và Phúc căn nên hơi
yếu nhưng vẫn có thể đào tạo được.
"Ba huynh, huynh có chắc chắn
về chuyện này không? Ta thấy là chyện này thật sự không ổn cho lắm đâu." Tống Mao Bàng lo lắng hỏi.
"Không cần lo, chỉ cần nắm vững tâm cơ của kẻ khác là biết hết mọi thứ. A Bàng, đệ thử nghĩ xem làm thế nào mà hai thiếu gia kia lại từ chối chứ. Điều mà bọn chúng quan tâm nhất là
gì?" Ba Ngải Tư cười nói.
"Thực lực, tu vi, danh vọng" Tổng Mao Bàng dường như hiểu ra gì đó đáp.
"Đúng, không sai. Tuổi trẻ còn quá non nớt, ít nhiều cũng không thể trải hết
sự đời được. Mà tại sao tham gia nhiều cuộc thi tuyển chọn đệ tử của hai môn phái kia còn rớt lên rớt xuống. Thế nên mới nói cái quan trọng nhất chính là nắm thóp được hai tiểu tử đó." Ba Ngải Tư gật đầu, vẻ hài
lòng.