Y nhận ra hắn trúng hàn độc quá lâu nên hàn độc tụ lại ở đan điền rồi ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Cứ một tháng hai mươi mấy ngày là bộc phát
một lần mà mỗi lần bộc phát lại nặng hơn mấy lần trước. Tên này sống qua 14 tuổi cũng thật là quá may mắn mà.
"Tiếp theo sẽ hơi đau đớn,
ta sẽ dùng Vô căn để hấp thụ hàn độc còn sót lại nên là ráng chịu đựng.
Nếu không chịu được thì đời này của ngươi xem như bỏ." Ba Ngải Tư nói
rồi trực tiếp dùng tinh thần lực và hồn lực hấp thụ hàn độc ở đan điền.
Hắn cảm nhận đau đơn giày vò cơ thể nhưng vẫn cắn chặt môi đến chảy máu
không kêu một tiếng vì cơn đau này có là gì với sự kinh rẻ của huynh đệ
đâu. Nếu không chịu được thì chẳng khác nào có người đến giúp hắn vô ích cả.
Qua nửa khắc, hàn độc còn lại trong cơ thể không nhiều chỉ
như vài giọt nước thôi nên hắn dễ dàng đột phá đến Tụ Khí cảnh lục
trọng, tu luyện linh căn thất hệ Thiên Linh - Băng - Huyết - Phúc - Viêm - Sương - Trùng.
"Cảm giác thế nào rồi? Nghỉ ngơi chút đi, đây là Tụ Linh Vận Đan, dùng nó để khôi phục cơ thể. Bị hàn độc hành hạ nhiều
năm nên dùng từ từ." Ba Ngải Tư ném cho hắn một viên đan xanh lam rồi hạ kết giới, rời đi.
Tống Mao Bàng nhìn theo bóng lưng của y không
khỏi cảm tạ trời. Không ngờ thiên đạo còn thương hắn, cho hắn cơ hội để
sống. Hắn biết là dù hắn chết ở đầu cũng đều không tốt nên là phải cố
gắng sống cho thật tốt.
Bên khác, Mâu Thành Vũ trêu chọc người
khác đến cả thái tử và ba hoàng tử rồi. Hắn vì không biết đi thế nào còn chọc thêm cả mấy chục phi tử trong hậu cung. Bị người ta hô đuổi hô bắt hô đánh đủ thứ khiến hắn không khỏi cảm thấy bản thân sinh ra để làm
trò hề vậy. Hắn thầm cầu y tới cứu hắn nhanh lên, hắn không chịu nổi
cảnh này nữa rồi! Hoàng đế đến thì biết làm sao?
Nhị hoàng tử Tống Kỳ hồ lớn: "Ngươi ai là có cả gan lớn xông vào hoàng cung hả?! Nếu có gan thì xuống đây đánh với ta!"
Mâu Thanh Vũ ngồi trên nóc nhà, khinh thường nhìn gã mà ngáp dài: "Không,
tại sao đại gia đây phải xuống? Chỉ là một tên Tụ Khí cảnh ngũ trọng nhỏ bé mà cũng có yêu cầu này với ta ư? Ta coi thường các ngươi đấy rồi làm gì được ta? Mà hình như người là đệ tử của Thiên Quang Tông thì phải?"
"Hừm! Xem như ngươi còn có mắt nhìn! Nếu biết ta là đệ tử của Thiên Quang
Tông thì mau xuống đây ngay! Ngươi chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi thì làm sao
mà có thể hơn ta về nhiều....." Tống Kỳ đang nói thì một đòn lôi đánh
xuống chỗ gã.
Trong tay Mâu Thành Vũ bây giờ là một lôi cầu to
bằng quả táo màu đỏ như giọt nước không có hình dạng nhất định trôi nổi
trong không khí. Nhìn thấy thành quả của mình khiến hắn vui không thôi.
Tuy là ít tuổi hơn tên Tống Kỳ này nhưng mà miễn mạnh hơn hắn là được
rồi.
"Không chỉ có mỗi Lôi căn thôi đâu. Một đám các ngươi hợp sức lại cũng không
thể làm gì ta được đâu. Tu luyện linh căn song hệ, tam hệ, tứ hệ thì
được cái quái gì chứ? Yếu ớt!" Mâu Thành Vũ tụ lực lại, tạo ra thêm vài
cái lôi cầu trong không trung mà phóng xuất về phía bọn chúng.
Vài quả lôi cầu vừa được phòng xuất ra thì hắn cảm nhận được không khí có
phần quỷ dị hơn trước một chút. Ngay sau đó y xuất hiện sau lưng, giọng
trầm thấp bảo hắn dừng lại hành động ngu ngốc của mình.
"Ba huynh, chẳng phải huynh bảo ta làm thế này sao? Tên Tống Mao Bàng kia có cứu
được không?" Mâu Thành Vũ đành, nghe lời, thu lôi cầu lại. Dù có xuất
thủ đánh nhau thì hắn cũng không thể thắng được y đâu.
"Được nhưng mà ngươi chọc cũng hơi quá tay rồi đấy. Ngươi chọc nhiều người như vậy
không thấy có vấn đề à?" Ba Ngải Tư đảo mắt một lượt, ánh mắt âm trầm
nhìn từng kẻ có mặt ở đây với vẻ khinh thường.
"Hả? Vấn đề gì cơ?
Ta không thấy nó có vấn đề gì mà. Mà khoan, giờ tiếp theo chúng ta làm
gì đây? Ở đây có vài người của Tam Đại Môn Phái. Huynh cảm thấy có nên
đắc tội không?" Mâu Thành Vũ hỏi.
Tam Đại Môn Phái của Đông Tinh
đại lục này là Thiên Quang Tông, Bách Yến Môn, Tụ Hiền Thi Văn Các. Các
môn phái này luôn luôn tranh đấu với nhau, căng thẳng nhất là Thiên
Quang Tông và Bách Yến Môn, còn Tụ Hiền Thi Văn Các thì lại yên tĩnh, ít gây ra nhiều chuyện nhất. Mà hôm nay đắc tội với hai môn phải lớn, thế
lực phía sau có Minh vương chống đỡ nên không cần lo.
"Cứ đắc tội
đi, bọn chúng không dám đắc tội với ta đâu. Thiên Quang Tông? Chỉ như
một con kiến thôi! Thành Vũ, dùng Huyết căn, sẽ ít thương tổn hơn, ta
không muốn nhìn thấy quá nhiều máu bẩn đâu." Ba Ngải Tư nói rồi rời đi.
Sau đi Ba Ngải Tư rời đi, Mâu Thành Vũ hướng ánh mắt nhìn từng người rồi
phát hiện có thêm vài công chúa đến. Hắn không giết nữ nhân nhưng mà nếu phân biệt như vậy thì chính là con dao hai lưỡi có thể giết hắn bất cứ
lúc nào. Giờ hắn không có nhiều thời gian nên đành phải làm một cuộc
giao dịch vậy.