Phó Tuân đích xác là muốn trèo cao nhưng ai cho phép hắn làm điều đó chứ?
Chẳng ai mù mà đi nhận tên này làm đệ tử trừ khi lúc đó chẳng có thiên
tài nào vừa mắt và huyết mạch Nhân tộc dần thoái hóa.
Nhân tộc là chủng tộc bình phàm được thiên địa ưu ái, tổng hợp mọi loại thứ
tốt từ tứ tộc, khả năng thành đạo cao hơn các tộc khác, có thể thay đổi
chủng tộc giữa Thần - Ma - Thiên Sứ - Quỷ nếu như cơ thể độ phù hợp với
chủng tộc nào nhất nhưng cũng dễ gặp huyết mạch thoái hóa. Hiện tại số
lượng Nhân tộc thành đạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn thấp hơn cả Ma
tộc đã có gần mười thành viên. Trong số đó đã có nhiều kẻ phân hóa thành Thiên Sứ tộc hay Thần tộc, thậm chí là Quỷ tộc, đề tăng khả năng thành
đạo vậy mà lại thành ra như vậy.
Ma Tổ đối với Nhân tộc vô tận lạnh lùng, không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ
xem như họ hàng xa mà đối xử. Ma tính của Nhân tộc thừa hưởng từ Ma Tổ
là để thử thách Nhân tộc, cái này không khó vượt qua nhưng bản tính Nhân tộc lại chấp nhận bị ma tính thôn hóa. Đây là đối với Nhân tộc hủy đi
tương lai nhưng đây là Nhân Tổ yêu cầu vì muốn tự lo.
Phó Tuân khả năng cao nếu thành đạo sẽ phân hóa thành Ma tộc. Giờ Ba Ngải
Tư lấy hắn làm dinh dưỡng cho nữ nhi thì Ma Tổ cũng chẳng nói gì đâu vì
giờ đây Ma Tổ còn đứa con gái Bỉ Ngạn Đông với một nam Nhân tộc là Trúc
Hành Quân để lo lắng. Dư hơi đâu mà quan tâm.
"Rốt cuộc ngươi muốn ta nặng tay với ngươi đúng không?" Ba Ngải Tư lạnh nhạt hỏi.
Phó Tuân biết cơ hội bản thân đã đến liền nói: "Không thưa tiên nhân, vãn
bối là người hiếu học nên muốn lĩnh ngộ một vài thứ để mở mang tầm mắt.
Không biết tiên nhân có đồng ý?"
Ba Ngải Tư càng chán ghét hơn. Tên này thật sự quả đáng, dựa vào chút
thiên phú mà muốn y cho chút kiến thức để lĩnh ngộ ư? Chẳng công bằng
với những kẻ khác ngoại trừ Trì Nguyệt Hi ra. Nếu thiên phú tốt hơn thì y sẽ suy nghĩ thêm.
Không muốn nhiều lời, Ba Ngải Tư lướt qua Phó Tuân. Y không có thời gian đứng đây nghe tên tiểu tử này nói nhảm, y còn nhiều việc quan trọng hơn.
_ _ _ _ _
Thất Quá Sơn, đại môn.
Trì Nguyệt Hi đi theo linh cầu đến Thất Quá Sơn để gặp hai nữ cường giả
đỉnh cấp thiên phú. Nàng đối với cả hai chưa gặp đã sinh ra ái mộ. Nàng
thật sự rất muốn bái sư nhưng thiết nghĩ vẫn không nên trèo cao như thế.
Bản thân nàng là một cái cô nhi, hơn nữa còn là dòng chính Trì gia bị đoạn
tuyệt hậu nhân, sở hữu Độc căn truyền thừa qua nhiều đời nhưng nó luôn
hành hạ nàng ngày đêm. Giờ đây tìm được cách giải quyết là tốt rồi, đừng mơ tưởng đến chuyện hai vị cường giả ấy sẽ bằng lòng nhận nàng làm đệ
tử.
"Khách đến rồi sao không vào?"
Trì Nguyệt Hi giật mình, quay đầu lại thì thấy một nữ nhân xinh đẹp, mái
tóc nâu dài được vén gọn gàng, đôi mắt đen láy long lanh, thân vận hồng y sẫm màu, thân hình cực kỳ bốc lữa. Dù là nữ nhân Trì Nguyệt Hi không
nhịn được mà chảy nước miếng khi thấy nữ nhân này.
A Mẫn thấy nàng như vậy cũng không biết nói gì. Chẳng lẽ mặt nàng dính gì hay sao mà lại ngơ ngẩn như vậy?
"Muội là ai? Sao lại đến đây?" A Mẫn ân cần hỏi han.
Trì Nguyệt Hi ngập ngừng: "Ta gọi Trì Nguyệt Hi, sở hữu Thiên Linh căn và
Độc - Sương - Mộng căn, được một vị tiên nhân cường giả giới thiệu đến
đây. Ta đi theo linh cầu mà đến đây."
A Mẫn cũng đoán ra gì đó nên vui vẻ mà mời nàng vào trong. Dù sao thì có khách đến mà không mời vào thì lại không đúng.
"Vào trong đi, ta sẽ nói với hai vị ấy." A Mẫn nói.
Trì Nguyệt Hi vội kéo tay áo nàng: "Tỷ đừng! Bên trong có một con gấu là thú sủng của hai vị đó rất nguy hiểm! Tỷ đừng có vào!"
A Mẫn: "..." Ta là con gấu đó đấy muội muội.
Đúng lúc này thì đại môn bật mở. Nguyên Ly từ trong đi ra, ánh mắt mệt mỏi
nhìn A Mẫn. Nàng lúc này đang nghỉ ngơi ổn định khí tức thì bị Ba Ngải
Tư phá đám, nói có người muốn gửi cho nàng chăm sóc, dạy bảo. Nửa tin
nửa ngờ nhưng vẫn là nghe theo Ba Ngải Tư vì lúc này nàng và tỷ tỷ cũng
rảnh, có thêm người ở cũng chẳng sao. Tỷ muội nàng rất giàu.
"Con gấu nhà ngươi đi đâu mà lâu thế? Mấy con yêu thú đó sợ ngươi đến mất
mật rồi, hơn nữa bọn chúng còn là tài nguyên của Tụ Hiền Thi Văn Các nên tốt nhất là ăn ít lại. Ngươi có hiểu không?" Nguyên Ly thở hắt.
"Aida chủ nhân, chuyện này cũng không thể nói mỗi mình ta được. Hai con nhện
đó cũng ăn nữa, thậm chí khẩu phần còn nhiều hơn ta thì người cũng nên
suy xét lại tình huống. Ta chỉ có một mình, hai con nhện đó là huynh
muội song sinh, ăn còn nhiều ta thì ta chỉ ăn có năm con yêu thú đã là
gì." A Mẫn mặc cả.
"Hừ, ngươi tối ngày cũng chỉ có như thế. Ta không hiểu ngươi. Thôi vào trong đi, nhớ là đừng có mà ăn nhiều, thương cho cái thân già của Nạp Lan Vấn chút. Lão ta biết chuyện thì sẽ giãy đành đạch nữa đấy." Nguyên Ly thở
dài.
"Hì hì, chủ nhân đừng lo." A Mẫn cười lém lỉnh.
Trì Nguyệt Hi đứng kế bên nghe toàn bộ nội dung mới biết được nãy giờ bản
thân đang nói chuyện với một con gấu. Nàng không ngờ tới là con gấu đó
lại là một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp, thân hình bốc lửa.
Vào bên trong, Trì Nguyệt Hi mới cảm thán vận hạn của nàng thật tốt khi
được nhìn nơi cường giả sống. Nơi này trồng nhất nhiều thảo dược, hoa cỏ độc lạ, còn có các tiểu linh cầu nhảy nhót xung quanh. Tò mò, nàng muốn bắt xem thì bị A Mẫn ngăn cản lại.
"Đừng chạm vào Phương Dã, hắn khó tín lắm đấy." A Mẫn nghiêm mặt.
"Hùng tỷ, đây là gì vậy?" Tri Nguyệt Hi chỉ vào một cái linh cầu hỏi.
"Là tinh linh."
Nguyên Ngọc từ đâu đi đến khiến nàng giật mình. Trì Nguyệt Hi kinh ngạc khi
thấy nữ nhân mở cửa cho nàng và nữ nhân này giống nhau như hai giọt
nước.
"Đám tinh linh này mới có 300 năm tuổi, một trong số đó vô cùng khó tính nên tốt nhất là đừng đụng chạm lung tung." Nguyên Ngọc dịu dàng nói.