Lần này không còn bình thường nữa mà là chấn kinh tập thể trừ những người
đã biết trước. Đối với chuyện Ba Ngải Tư có con bọn họ không khỏi kinh
hãi. Thời gian y bế quan 500 năm thì làm sao mà có chuyện có con được
chứ. Huống hồ y còn chưa bao giờ đụng vào nữ nhân, thêm thời gian cho lũ nhóc lớn lên trong thời gian ngắn là không đủ nên bọn họ vô cùng tò mò.
Cho đến khi nghe y nói tách bản nguyên sinh mệnh ra để có ba đứa nhóc này ư? Thật điên rồ!
Ba Ngải Tư nhìn mọi người xung quanh: "Có thể cho bọn ta một không gian riêng được không?"
Nạp Lan Vấn và Vệ Bắc Hàn hiểu ra liền đưa người đi. Bọn họ không muốn dính đến rắc rối nên chỉ có thể như vậy.
Đợi người ra ngoài hết, Ba Ngải Tư giăng lên một kết giới. Ngay lập tức, Mâu Thành Vũ lao đến lắc lắc y.
"Huynh điên rồi! Sao lại tách bản nguyên sinh mệnh ra vậy hả?! Huynh có biết
tự ý tạo ra sự sống là trái với thiên địa quy tắc không?!" Mâu Thành Vũ
hét lên.
"Đúng! Huynh điên thật rồi! Huynh hiểu là bản nguyên sinh mệnh quan trọng với
mỗi người là thế nào mà! Huynh làm vậy khác nào làm giảm sức mạnh của
mình." Tống Mao Bàng bất bình nói.
"Đúng! Không những điên mà còn đang vi phạm thiên địa quy tắc đấy! Huynh không sợ bị trừng phạt sao?" Nguyên Ngọc khó chịu hỏi.
"Cái này.... Không phải ta tự tách mà là Sát Tử Long Tổ tách cho ta." Ba
Ngải Tư gạt tay Mâu Thành Vũ, thở dài: "Ngài dường như thấy được tương
lai khả năng ta thành đạo vô cùng thấp nên mới làm như vậy. Nếu ta không thành đạo thì con ta sẽ thành đạo thay ta."
"Sát Tử Long Tổ? Ngài ấy muốn làm gì? Vậy ba cái hài tử đều là bản nguyên
sinh mệnh của huynh nhưng... Tại sao lại khác biệt như vậy?" Nguyên Ly
ngạc nhiên.
"Cái này ta không biết nhưng có thể hiểu là nó đựa theo đặc tính hoặc chúc
phúc của Ngài." Ba Ngải Tư vẫy tay gọi cả ba lại: "Giới thiệu, đây là Ba Thiên Ngạo, Ba Tây Lạc và Ba Tất Kiệt."
"Cháu chào chú!" Ba Tây Lạc và Ba Tất Kiệt đồng thanh chào Mâu Thành Vũ.
Nghe bản thân bị gọi là chú không khỏi ôm tin đau đớn. Mâu Thành Vũ nhớ hắn
có già lắm đâu. Cơ thể này chỉ mới 518 tuổi chứ có nhiều đầu, tính ra
hắn còn bị xem là trẻ con nếu ở Thiên giới.
Tống Mao Bàng và tỷ muội Nguyên gia không nhịn được mà cười khúc khích. Tên
này bị gọi như vậy cũng đâu có oan ức gì. Tính ra bọn họ nhỏ tuổi hơn
Hỗn Độn nhiều, chỉ có 3008 năm chứ mấy nhưng cũng có thể xem là một trời một vực rồi.
Đối với các chủng tộc có tuổi thọ cao thì cách nhau một hai trăm tuổi cũng
chỉ xem như có một hai tuổi. Mâu Thành Vũ sống hai đời tính ra đã 103
vạn tuổi rưỡi, Tống Mao Bàng là gần 104 vạn, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly là 99 vạn vừa đủ. Còn Ba Ngải Tư thì khỏi nói, chắc cũng gần 200 vạn năm
rồi.
Tống Mao Bàng thở dài: "Xem ra ba đứa nhóc này thiên phú đều không tồi."
"Bọn cháu đều là Hồn Linh căn cả, cảm tạ nhị thúc quan tâm." Ba Thiên Ngạo lạnh lùng ôm quyền chào hỏi.
Nghe được câu này, cả bốn người muốn khạc máu. Lấy cái gì mà ba đứa nhóc này được hưởng Hồn Linh căn hết vậy chứ?! Bọn họ cố gắng lắm mới có được
Thiên Linh căn vậy mà ba cái hài tử này chỉ cần dựa vào thân phận con
ông cháu cha là có được ngay lập tức?
Khoan, có thể là chúc phúc mới được như vậy! Không thể nào di truyền mà khủng bố như vậy!
"Đại ca, Ngài làm vậy là có ý gì?" Tống Mao Bàng nhíu mày. Hắn không tin là
Sát Tử Long Tổ lại nhúng tay nhiều vào chuyện này. Chẳng phải đã nói là
sẽ không giúp đỡ quá nhiều mà.
"Cái này Ngài nói là cũng không có vi phạm quy tắc gì. Đúng là không thể tự
tạo ra sự sống nhưng nếu dùng những thứ có sẵn để tạo ra thì không gì là không thể. Ngài nói là chỉ có thể dùng cách tách bản nguyên sinh mệnh
của bản thân tạo ra chứ không thể dùng vật khác được vì nó vi phạm quy
tắc." Ba Ngải Tư giải thích.
Thật ra chuyện này cũng không nói là gì nhưng vẫn là việc hệ trọng.
_ _ _ _ _
Thiên giới, Huyễn Thanh Cốc, Trường Quan Điện.
Lúc này trong đại điện có rất nhiều người. Vạn Tự Lưu ngự trên cao đưa ánh
mắt nhìn xuống những đứa con gái của mình và 25 vị Đại Đế. Nàng đã gọi
các vị Đại Đế để bàn chút chuyện.
Thứ tự các Đại Để được xếp theo thời gian truy phong danh hiệu.