Đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao bản thân khi còn là Thánh Mẫu nương
nương mà lại không thể nào nhìn thấu được tâm căn của hắn. Khi đó hắn
còn là một tiểu tử ngây ngô được Lãng Bắc Dương nhìn trúng, muốn giúp
hắn phát triển thực lực từ một cái tiểu tiên không danh phận thành đồ đệ nhưng hắn lại lấy ân báo oán.
Nếu không phải Lăng Bắc Dương ngày đó tại Thiên giới miễn phí khai thông
kinh mạch dược liệu tránh cho mấy tên tham ô thì làm sao hắn có thể khai thông kinh mạch thành thiên tài tu luyện ngũ hệ linh căn? Phải nói cho
dù kẻ độc ác làm đủ chuyện xấu trên đời như Ma Tôn Tử Khôn cũng không
cặn bã như hắn mà lấy ân báo oán, ít ra tên Ma Tôn này còn trả hết ân
rồi mới đến oán.
Bất giác Nguyên Ly cảm thấy đầu mình lùm xùm không thôi. Nàng cũng không
nhớ nổi kiếp trước bản thân mình làm gì mà hắn cũng muốn giết nàng nữa.
Triệu Đức Hành hắn vốn dĩ biết nàng không thích xen vào chuyện tam giới, muốn đi đó đi đây rồi trồng hoa, chơi chim, vẽ tranh, tu luyện giản đơn thôi. Hay là thấy nàng giống như hiểm họa dù nàng chưa làm gì hết?
Không muốn nghĩ nhiều, Nguyên Ly thi triển linh lực dò xét xích khóa chân
mình rồi tặc lưỡi chán nản. Mạng sống của mình nàng không quá lo lắng về nó nhưng mà nàng lại lo cho những nữ nhân ở đây. Nếu như nàng có thể
thoát ra thì sẽ cầu cứu với hai đại môn phái và Tinh La Thương Hội liền
đến địa điểm này mà giải cứu hết những nữ nhân ở đây. Có điều nàng vẫn
lo lắng khi mà thứ xích này lại mang nhiều công dụng như là chống lửa,
băng, cùng nhiều thứ khác.
Một bên khác, Nguyên Ngọc ở Tụ Hiền Thi Văn Các thấy Nguyên Ly không trở về liền sốt ruột mà chạy ra ngoài kiếm. Trong lòng nàng hối hận không thôi khi đã làm tổn thương muội muội mình. Tuy rằng Nguyên Ly tựa hồ như một cái bản sao không đầy đủ ký ức của nàng nhưng nàng vẫn đối xử tốt với
muội ấy.
Thấy Nguyên Ngọc sốt sắng như vậy dường như Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ
cũng bắt đầu lo lắng, quyết định dừng việc tu luyện lại. Hỏi thăm qua cả hai mới biết được ba ngày trước Nguyên Ngọc và Nguyên Ly cãi nhau, sau
đó Nguyên Ly không chịu nổi mà ôm mặt khóc chạy ra ngoài trong đêm rồi
hai ngày nay cũng không thấy trở lại khiến nàng rất lo lắng.
Nghe toàn bộ câu chuyện, nhất thời cả hai cũng không biết xử lý thế nào.
Hiện tại bọn họ muốn nhờ quan hệ của Nạp Lan Diễm Y mà tìm kiếm nhưng
hiện tại nàng lại quá bận bịu với việc ngoại giao với Xà Quốc và xử lý
mấy tên sứ giả của Bắc Hầu quốc cử đến.
"Chuyện này không dễ giải quyết đâu A Ngọc, hiện tại chúng ta không có bằng
chứng nào để nói A Ly bị bắt cóc. Ngươi cũng hiểu là giờ các môn phái
cũng tích cực lo chuyện của bọn họ, nói A Ly bị bắt cóc bọn họ sẽ làm
gì? Cho dù muội ấy là khách quý nhưng nó bị bắt cóc chẳng ai tin đâu."
Tống Mao Bàng an ủi tâm tình Nguyên Ngọc, vừa phân tích cho nàng thấy
tình cảnh hiện tại.
Nhất thời những lời này khiến Nguyên Ngọc vô cùng khó chịu. Với nàng tồn
vong của mấy môn phái này hoàn toàn không liên quan đến nàng nhưng hiện
vẫn cần bọn chúng giúp nàng dò tìm những thông tin tốt. Khó lắm nàng mới có một thân nhân, chẳng lẽ lại để muội ấy chết?
Mâu Thành Vũ cảm thấy chuyện này quá lằng nhằng liền trực tiếp đánh ngất
Nguyên Ngọc rồi mang lên giường. Đúng là không biết tiết chế gì cả, nếu
cứ để nàng ta như thế này tiếp tục thì tâm ma suy yếu sẽ rục rịch lại,
đến lúc đó dù cho có là hắn với cái tu vi cao hơn mấy cảnh giới cũng
không thể giúp nàng.
"Trước hết tạm thời không nên để A Ngọc quá lo lắng về chuyện này. Tâm ma của
nàng ta không thể ổn định như chúng ta nên đây là cách tối ưu nhất. Nhị
ca, chuyện của A Ly chúng ta sẽ tiếp nhận." Mâu Thành Vũ ngồi bên
giường, ánh mắt phảng phất một tia buồn bã nói.
"Đệ cảm thấy chuyện này giống như là chuyện không thể tránh khỏi không?
Chuyện này nhất thời ta cảm thấy nó có liên hệ đến Triệu Đức Hành, dù
sao trên Đông Tinh đại lục này cũng chẳng có kẻ nào đủ sức bắt cóc một
Luyện Hồn cảnh bắt giai." Tống Mao Bàng nói ra suy đoán của mình. Chuyện này nhất thời khiến Tống Mao Bàng cảm thấy lòng dạ Triệu Đức Hành quá
độc ác.
"Huynh cảm thấy mọi chuyện là vậy sao? Đệ không cảm thấy chuyện này liên quan
đến hắn và đây có thể là tương lai được khôi phục. Huynh chắc cũng đã
nhìn thấy tương lai của chúng ta rồi đúng không?" Mâu Thành Vũ cười
nhạt.
Thứ bọn họ sợ nhất chính là tương lai tăm tối đó nhưng kết quả thế nào thì
cũng không thể thay đổi hết tất cả. Dù có thế nào thì cũng không thể
chấp nhận được một cái sự thật chẳng thể chấp nhận nổi. Hơn nữa thứ hắn
nhìn thấy lại chính là thảm cảnh của hai tỷ muội này và điệu cười khoái
chí của Triệu Đức Hành. Bất giác hắn cũng không biết nói thế nào để miêu tả rõ được.