Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 122: Bách Thiết Hoàn Du Đạo (10)


trướctiếp

Mâu Thành Vũ triệu Đoạn Nguyệt Giản ra, thi triển Huyền Ma Thiên Công, một chiêu cuồng bạo chém đến chỗ hàng dương khiến nó bị thương nhẹ ở chân. Sau đó hắn lại bồi thêm một chiêu, xung quanh xuất hiện những quả huyết lôi được bọc trong một lớp linh lực mỏng phóng đến chỗ hàng dương.

Nhìn thấy sát chiêu ấy, Thẫn Hải Hàng Dương lao đến phóng ra những kim trụ từ trên cao giáng xuống nhưng Tống Mao Bàng nhanh chóng tạo một kết giới chặn lại. Hàng dương ánh mắt đầy khinh thường nhìn hắn rồi phóng ra hỏa cầu chặn huyết lôi cầu nhưng dù làm gì cũng đều bị lớp linh lực mỏng ấy chặn lại.

Bùng!

Chẳng qua bao lâu mà Thẫn Hải Hàng Dương ngã xuống trước ánh mắt kinh ngạc của ba người kia. Sát chiêu hồi nãy là vì vậy chứ? Sống ở đời lâu như vậy bọn họ chưa từng nghe qua loại chiêu thức đó.

Thật ra Mâu Thành Vũ đã dung hợp Lôi căn và Huyết căn lại tạo thành huyết lôi cầu nhưng hắn đã thay đổi một chút. Nếu bình thường thì dùng hai cái này không sao hết nhưng tính sát thương sẽ không đủ cho một linh thú nên là hắn đã dùng Thiên Linh căn bao bộc lại để tăng tính sát thương.

Cũng giải thích thì ba linh căn truyền thuyết Dị Linh, Thiên Linh, Hồn Linh đều có khác biệt với nhau. Dị Linh chỉ có một công dụng trong năm công dụng là tấn công, hồi phục, bổ trợ, phòng thủ, ám sát nhưng vẫn rất quý. Thiên Linh có hai công dụng và Hồn Linh là ba. Thiên Linh căn của Mâu Thành Vũ hiện tại chỉ có hai công dụng là tấn công và bổ trợ. Đòn vừa nãy được bổ trợ tăng sát thương lên gấp năm lần bình thường.

"Ê, ngươi giỏi thật đấy, tính ra Thiên Linh căn loại tấn công và bổ trợ cũng có ích ấy chứ. Nhưng mà có điều dùng ít lại, mấy chiêu đó dùng nhiều không tốt đâu, dù sao thì Thiên Linh căn khi dùng tiêu hao nhiều linh lực lắm đấy." Nguyên Ngọc vỗ vai hắn, khen lấy một câu có như không.

"Ừm cảm ơn ngươi nhưng tiếp theo đến lượt ngươi đi vặt lông con dê đó đấy. Lông nó nếu đem đi làm áo khoác lông, gối, chăn, nệm thì mềm lắm. Về phần sừng thì người nhớ chặt luôn nha, làm thủy dược cứu người cũng tốt lắm và..." Mâu Thành Vũ chưa kịp nói xong thì ăn ngay một cái tát thẳng mặt.

Mâu Thành Vũ: "..." CMN! Cái gì vậy?! Ta chỉ bảo ngươi đi thu thập chút đồ thôi mà ngươi cũng đánh ta?! Ai giết con dê đó hả?! Chẳng lẽ ta giết rồi ta cũng phải có trách nhiệm thu thập đồ luôn à?!



Cuối cùng hắn vẫn là chưa muốn thằng em mình ăn Kinh Vân Đăng Phong Bộ nên đành im lặng mà dùng Đoạn Nguyệt Giản cắt sừng dê ra. Còn nàng ta thì đi vặt lông dê để làm gì đó không biết. Tính ra dù sống cực khổ nhưng mà vẫn có vài thứ bù lại nên cũng quen thôi. À mà nói mới nhớ, lâu rồi chưa ăn thịt dê nên có chút thèm, vậy đành dùng thịt con linh thú này ăn vậy.

Nguyên Ly ôm A Mẫn đi xung quanh thì thấy cách đó không xa có một cái hồ lớn, giữa hồ chính là Mục Độc Linh Thụ có Mục Độc Quả đang chín khiến nàng phấn khích không thôi vì suy đoán của mình là thật.

"Mọi người nhìn xem, ở đây thật sự có Mục Độc Linh Thụ này! Tính ra chuyến đi này chúng ta không lỗ chút nào!" Nguyên Ly hưng phấn reo lên. Nàng thật sự không tin là bản thân lại có diễm phúc được nhìn thấy một cây Mục Độc Linh Thụ.

"Xem ra chúng ta thật quá may mắn khi đến đúng lúc Mục Độc Quả đang ở trong thời gian vàng. Tiếp theo đám này là của chúng ta, giết được con dê kia thì phải bay qua hái." Mâu Thành Vũ tiến lại, định mở cánh bay đến thì bị Nguyên Ly và Tống Mao Bàng ngăn lại. Hắn khó hiểu nhìn cả hai.

"Đừng ngu ngốc mà không hiểu chuyện được không? Nhặt cái não dưới đế giày ngươi lên mà nghĩ đi! Tại sao Mục Độc Linh Thụ lại ở giữa hồ mà không ở trên mặt đất như mấy loại cây bình thưởng hả? Tính ra hồi đó người cũng đọc sách nhiều lắm, cũng hiểu được Mục Độc Linh Thụ sinh trưởng ở đâu mà còn không nhớ" Nguyễn Ly chán nản mắng: "Chắc chắn đang có một nguy hiểm khác ở dưới hồ đấy!"

Tống Mao Bàng đứng kế bên thật sự cảm thấy tội nghiệp cho Nguyên Ly khi phải nói mấy lời này với tam đệ nhà mình. Mâu Thành Vũ dù có là Hỗn Đỗn đi chăng nữa thì vẫn là một tên máu liều nhiều hơn máu não. Đó chính là điều hắn lo lắng nhất, nếu mà thật sự có con linh thú khác ở đây thì phải đối phó thế nào. Tuy là bọn họ biết bơi nhưng lại không thể thở dưới nước vì không có Vong Tuyền Ngọc Quả giúp thở dưới nước nên sẽ rất bất lợi nếu giao chiến dưới nước.

"Vẫn là nên coi trọng mạng của mình một chút. A Vũ à, chúng ta đã đi đến đây thì cái gì cũng cần phải cẩn trọng hơn chữ như thế, lúc nào cũng ngổ ngáo làm ta lo chết đi được." Tống Mao Bàng cốp đầu hắn một cái, nghiêm giọng nói.

Lời này vẫn là có tác dụng một chút với Mâu Thành Vũ. Đúng là hắn quả bất cẩn rồi nhưng mà hắn đây là vẫn muốn đấu thử thêm với mấy con linh thú nữa. Thời gian hiện tại cử như đang rút ngắn lại khiến hắn không khỏi bất an. Tuy là Nguyên Ly bói ra trong mấy trăm năm nữa sẽ không có biến cố nhưng hắn vẫn không tin nổi chuyện này nhưng rốt cuộc vẫn là không có cách nào cả.

trướctiếp