_ Sao hả, có phải tiếp cận không được hay không? Con rể của tôi đâu phải
loại người mà ai cũng có thể quyến rũ. Tốt nhất là vứt bỏ cái suy nghĩ
điên rồ đó đi, nếu còn làm hại đến con gái tôi, tôi nhất định sẽ không
tha cho cô.
_ Tĩnh Vụ, vậy Diệp Mộng Vy có biết bà là loại người
này không? Ác độc mưu mô, một bà trùm của thế giới ngầm, một người có
khả năng thâu tóm cả Hoắc gia.
Tĩnh Vụ bình tĩnh quay người, nơi
đây là căn hầm tối tăm, chút ánh sáng của đèn dầu chiếu rọi, trước mắt
bà là người cảnh sát Minh Lam, trong mắt người khác thì vô cùng hoàn
hảo, trong mắt bà cũng chỉ là con ranh chưa trải sự đời.
Tĩnh Vụ
không vội mà ngồi vào ghế, nhìn Minh Lam vừa bị tẩn cho một trận, hơi
thở có chút khó khăn, nhìn bà với ánh mắt đầy khiêu khích. Tĩnh Vụ chậc
chậc lưỡi, tỏ ra khinh thường, nhướn mày hỏi Minh Lam, khiến cô ta ngây
người nhìn:
_ Vậy đám cảnh sát kia có biết bộ mặt này của cô
không? Họ có biết cô tiếp cận Hoắc Vũ chỉ để có được tấm thẻ bài không?
Họ có biết cô cũng là người của thế giới ngầm không? Còn nữa, họ có biết rằng, cô chính là một kẻ sát nhân hay không?
_ Bà im đi, tôi chỉ
là bị ép thôi, cũng không muốn bản thân sẽ lấn sâu vào con đường này! Bà thì sao, cũng là một bà trùm có tiếng, chỉ có là không ai biết gương
mặt thật của bà, ngoài ra bà có khác gì ác quỷ đâu?
Minh Lam cười
lớn, cười vì sự ngu dốt của bản thân, cười vì bị phát hiện âm mưu quá
sớm, vì chưa đạt được mục đích đã xém chút nữa phải lãnh cơm hộp. Cô ta
từ từ đứng lên, nhặt lấy khúc cây vừa rồi đánh cô ta, lao nhanh đến chỗ
Tĩnh Vụ, muốn một cước đánh chết bà.
_ Tôi giết chết bà...
Nhưng người tính không bằng trời tính, Tĩnh Vụ chỉ bình tĩnh ngồi đó đã có
người đứng ra ngăn cản Minh Lam. Cô ta như phát điên, vùng vẫy muốn
thoát ra nhưng sức lực từ lâu đã bị cạn kiệt.
Tĩnh Vụ ung dung
đứng dậy, nhìn Minh Lam đã an phận nằm dưới sàn, bà không muốn dây dưa
với cô ta, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi rời đi:
_ Nhớ kĩ bài học hôm nay, còn có ý muốn hại con gái tôi, cô nhất định sẽ được sống không
bằng chết. Bịt mắt rồi đưa cô ta ra ngoài, không được để ai nhìn thấy!
_ Dạ, bà chủ.
...
Một tháng trôi qua, cảnh sát gây rối đã bị đình chỉ công tác, Minh Lam bị
chuyển sang thành phố bên cạnh, Cao Đường thì về quê làm ở ủy ban. Bây
giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa, mức án đình chỉ đã là quá nhẹ
nhàng đối với họ rồi!
Bộ phim "Sủng phi thành hậu" cũng đã được
đóng máy trong sự vui vẻ, hạnh phúc của cả đoàn phim. Tất cả cùng tụ họp lại ăn mừng, chụp ảnh kỉ niệm, kết thúc chặng đường tuy ngắn nhưng
nhiều cảm xúc khác lạ.
Trong thời gian qua, Lưu Tư Dao không ít
lần gây khó làm dễ cho Diệp Mộng Vy, có lẽ sự nhẫn nhịn của cô khiến cô
ta càng được nước lấn tới, không xem ai ra gì!
Đến hôm nay, Lưu Tư Dao lại tiếp tục kiếm chuyện, khiến Diệp Mộng Vy không thể nhịn thêm,
chỉ vì phim đã kết, chuyện hai ta cũng nên tính một thể.
Lưu Tư
Dao đi từ ngoài vào, người đến cuối cùng không những không chiếm
spotlight mà còn bị làm ngơ không thương tiếc. Cô ta đi đến cạnh Diệp
Mộng Vy, giả vờ như đàn em chào hỏi đàn chị, nhưng thực chất là nói
chuyện công kích cô.
_ Vy Vy, chúc mừng chúng ta hợp tác thành
công trong bộ phim này, chúc cô ngày càng phát triển hơn, nhưng cũng
đừng quên đàn em là tôi đây đấy!
_ Người chung công ty, không phải khách sáo.
_ Phải, nhưng rồi sẽ không phải như vậy nữa! Đợi tôi sẽ đá cô ra khỏi Tử Đại như thế nào!
_ Châu Hà bị đau cột sống sao, tôi thấy cô ta cầm điện thoại mà cứ xoay qua xoay lại, bệnh này khó trị lắm đó!
Lưu Tư Dao nhìn Châu Hà quay phim một cách lộ liễu như vậy, đành mất mặt
rời đi, chuyện muốn làm cũng chưa kịp làm, đã bị Châu Hà làm gián đoạn.
Diệp Mộng Vy nhìn theo mà nhếch mép cười, lắc đầu bất lực trước những trò tiêu khiển mà Lưu Tư Dao nghĩ ra.
...
Buổi chiều, Hoắc Vũ đến đoàn phim đón Diệp Mộng Vy, vừa hay nhìn thấy Nhất
Tinh Thần đi ra, phía sau còn có Lưu Tư Dao và Châu Hà. Anh đi ngang qua họ, vừa hay thấy Giang Ngọc Tôn cũng ở đây!
Nhất Tinh Thần quay người đi đến cạnh anh, nhỏ giọng nói:
_ Hắn ta làm phiền Vy Vy nhà cậu hai tuần nay rồi, bị đánh cũng không chịu đi!
_ Sao không nói cho tôi biết?
_ Có thời gian chắc?
Hoắc Vũ không nghĩ ngợi mà đi nhanh đến, kéo Diệp Mộng Vy đang bị Giang Ngọc Tôn làm phiền, giọng nói có hơi tức giận, thẳng thắn cảnh cáo Giang
Ngọc Tôn:
_ Giang thiếu, Vy Vy là bạn gái của tôi, tương lai là vợ của tôi, anh mà còn làm phiền cô ấy, thì Tử Đại nhất định sẽ mãi mãi
không ngóc đầu lên được!
_ Anh uy hiếp tôi?
_ Tôi là đang cảnh cáo anh đó, còn gây khó dễ cho Vy Vy, tôi nhất định sẽ làm thật, cứ thử xem.
Diệp Mộng Vy nhìn vẻ mặt tức giận của Hoắc Vũ, tự nhiên trong lòng cô trở
nên ấm áp hẳn. Cô nhìn Giang Ngọc Tôn, dùng giọng điệu hết sức là nhẹ
nhàng, ánh mắt vô cùng thân thương, một đòn chí mạng khiến Giang Ngọc
Tôn như chết lặng:
_ Giang thiếu, tôi trước kia kí hợp đồng với Tử Đại, điều kiện rất nhiều, đều dùng vào cho bản thân tôi và quản lý Điệp Mộng. Nếu như tôi đâm nhẹ một đơn kiện, Tử Đại của anh sẽ bị lung lay,
đứng bên bờ vực phá sản là chuyện sớm hay muộn thôi! Trong tất cả các
điều kiện tôi đưa ra, có một điều kiện chỉ vỏn vẹn năm chữ thôi, nhưng
một khi nó có hiệu lực, nhất định sẽ trở thành con dao đâm chết ba anh.
Giang Ngọc Tôn nhìn dáng vẻ xa lạ trước mắt, nhất thời anh ta nghĩ đây không
phải Diệp Mộng Vy mà anh ta quen. Cô bây giờ khác xưa rồi, không những
lạnh lùng xa cách mà còn lên tiếng cảnh cáo anh ta ra mặt.
Lưu Tư
Dao nhíu mày khó hiểu trước biểu hiện của Diệp Mộng Vy. Rõ ràng trong
miệng Giang Ngọc Tôn thì cả hai có quan hệ bạn bè, nhưng giờ đây, trước
mắt cô ta, cả hai khác nào người xa lạ đâu chứ?
Lưu Tư Dao càng
khó hiểu càng muốn tìm hiểu, cô ta đi lên trước, chắn ngang Giang Ngọc
Tôn, lớn tiếng nói đỡ cho anh ta, còn không ngừng trách móc Diệp Mộng
Vy:
_ Diệp Mộng Vy, cô nói cô không quen Giang Ngọc Tôn, nhưng sao tôi nghe nói hai người là bạn nhở? Cô vứt bỏ tình bạn này chỉ để cho
Hoắc Vũ không hiểu nhầm, cô đúng là mưu mô thật đó! Nếu đổi lại là tôi,
tình bạn vẫn là trên hết!
_ Vậy cô làm bạn với anh ta đi!
_ Diệp Mộng Vy, cô là minh tinh nổi tiếng mà lại nói chuyện kiểu đó sao? Không sợ danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng sao?
Diệp Mộng Vy nhếch mép cười, nhướn mày lạnh lùng, nhỏ giọng bày tỏ quan điểm của mình:
_ Tôi sợ danh tiếng bị ảnh hưởng sao? Danh tiếng là gì, hình tượng là gì? Cùng là người với nhau, một người nổi tiếng và một người không nổi
tiếng. Người không nổi tiếng được sống thật với bản thân, còn người nổi
tiếng phải nghe theo sự sắp xếp của những anh hùng bàn phím sao? Chỉ vì
người nổi tiếng là người của công chúng, hình tượng và danh tiếng đều
phải giả tạo trước mắt họ sao? Tôi sống thật với chính mình, bản thân
tôi có bao nhiêu tính cách, các người xứng đáng với tính cách nào, phụ
thuộc vào thái độ của các người. Đừng đem danh tiếng và hình tượng ra
nói chuyện, bởi vì cãi vã đã làm mất hình tượng, tranh luận những điều
vô bổ thì đã mất danh tiếng rồi!