Quả nhiên Kỷ Dụ không giãy giụa nữa mà giương đôi mắt mờ mịt hơi nước đáng
thương lên nhìn hắn. Nhưng tình trạng này không duy trì được lâu Kỷ Dụ
đã lại rơi vào kỳ phân hóa chưa hoàn chỉnh của mình. Cậu bắt đầu kêu
nóng còn giơ tay lên xé áo, muốn chui ra khỏi chăn.
"Ngoan, đợi em khỏe lại tôi cho em theo đuổi."
Landulf không cần dùng bao nhiêu sức để trấn trụ cậu tại chỗ, vừa nói vừa đem
ống thuốc ức chế đẩy vào trong người cậu, mặc cho Kỷ Dụ liên tục phản
đối: "Không muốn... Ngài nói dối... Ngài ko ôm em... Cũng không muốn
em... Em không phải Carey, em mới không bị ngài lừa đâu... Ưm..."
Landulf bỏ ngoài tai những lời cậu nói, mạnh mẽ cho cậu tiêm thuốc ức chế. Cái
gì gì đó cũng phải làm trong lúc tỉnh táo, hắn không phải Alpha bình
thường mà thiếu kiểm soát như vậy.
Kỷ Dụ dù đã hiểu rất rõ hắn nhưng nếu nghe thấy những suy nghĩ này của hắn chắc cũng tức hộc máu.
Chỉ là Landulf đã quá khinh thường tình trạng bất ổn của Kỷ Dụ rồi.
Thuốc ức chế đã tiêm được nửa phút nhưng tình trạng của Kỷ Dụ không chỉ không thuyên giảm mà pheromone còn bộc phát mạnh mẽ hơn. Đã vậy cậu còn không ngừng rên rỉ kêu đau. Toàn thân co ro thành một cục run rẩy như cánh
buồm trong gió bão.
"Landulf... Ư hừ..."
"Không... Landulf mới không cần mày... Đáng đời mày Carey... Cả mày nữa Kỷ Dụ... Ức hư..."
"Landulf... Landulf... Em phải làm sao mới được đây... Ô ô..."
Landulf nghe xong, nửa dở khóc dở cười nửa cảm thấy đau lòng nhưng lại lo lắng
nhiều hơn. Nội tâm mấy trăm năm bình lặng của hắn giống như là đợi lúc
này để nổi sóng vậy, khiến hắn trong lúc nhất thời không biết nên làm
sao mới tốt. Nhưng chưa đợi hắn kêu người tìm bác sĩ đã nghe Matteo nói:
"Thân vương, tình huống này của cậu ấy có khả năng là đang đối trọi lại với thuốc ức chế."
Matteo có chút ánh mắt vừa nhìn Kỷ Dụ như vậy đã hiểu ngay. Nãy giờ ông vẫn
luôn ở trong phòng, bởi vì là một Beta mà ông không có bị pheromone của
Kỷ Dụ ảnh hưởng. Lúc này thấy như vậy thì ông không nhịn được đánh bạo
lên tiếng nói.
Tình huống này cho dù bác sĩ tới cũng bó tay hết cách, chỉ có thể...
Matteo đưa mắt nhìn thần vương nhà mình đứng ở bên giường, nắm tay siết chặt
đến mức nổi đầy gân xanh thì trong lòng không khỏi thở dài. Ông không
hiểu, rõ ràng có cách giải quyết vừa có thể trấn an Kỷ Dụ lại không mất
cái gì, tại sao thân vương nhà ông lại đắn đo nhiều như vậy. Tự nhiên
ông cảm thấy tội cho Kỷ Dụ ghê. Thích một Alpha không giống Alpha, muốn
dùng pheromone để dụ dỗ hắn thì khó khăn như lên trời. Đáng lẽ có thể
dùng mùi máu đánh động đối phương thì chết tiệt, tự chủ của người ta lại kinh khủng như vậy...
Có lẽ ông đã xem thường độ dài của thời gian ảnh hưởng lên một người rồi.
Nhưng tình trạng của Kỷ Dụ đã định là không có cách khác để giải quyết, nếu cứ để thế này...
"Thân vương..."
Matteo không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Nếu ngài không thể thì để cho bác sĩ xử lý..."
Ý ông là để bác sĩ tìm một tình nguyện viên đến đánh dấu tạm thời cho Kỷ
Dụ. Chứ nếu cứ tiếp tục thế này, Kỷ Dụ không chết cũng phế.
Rõ ràng lời này của ông đã đánh động được người đàn ông lì lợm kia.
Hắn vừa động ông đã biết điều đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi tình
nhân cách biệt mấy thế kỷ này. Ông không có cảm thấy vui vì đã khích bác được thân vương nhà mình, từ đầu chí cuối ông chỉ đang nói thật mà
thôi. Nếu thân vương nhà ông thật sự để Kỷ Dụ trong lòng, hắn tự nhiên
sẽ biết nên làm thế nào. Lời của ông chỉ là khiến hắn tỉnh ngộ sớm hơn
thôi.
"Landulf... Em sắp chết nữa rồi phải không..."
Bỗng
nhiên được người ôm vào lòng, Kỷ Dụ gần như theo bản năng ôm ngược lại
hắn, nửa tham lam ghé vào cổ hắn hít hít như chó nhỏ, nửa nỉ non một
cách đáng thương. Landulf ngoài dở khóc dở cười ra thì không nói được gì cả.
"Im nào."
Hắn nửa ghé vào lỗ tai không biết bởi vì sốt
hay vì phát tình mà đỏ bừng của Kỷ Dụ rồi dùng chất giọng trầm thấp
quyến rũ kia nhắc nhở, nửa đem cậu chế trụ trong ngực, không cho cậu lộn xộn.
"Nóng..."
Từ thời điểm hắn tới gần Kỷ Dụ bản năng hoàn toàn bị kỳ phân hóa khống chế. Cậu chỉ còn biết hướng hắn thể hiện sự
khó chịu cùng không ngừng dụ dỗ người cậu muốn hắn sẽ làm cho cậu thoải
mái. Bị hơi thở của hắn hung lên, Kỷ Dụ ngược lại dùng âm thanh còn nóng rực hơn của mình ở bên cổ hắn phun loạn, chọc cho răng nanh Landulf
ngứa ngấy vô cùng. Nếu Kỷ Dụ bị tra tấn bởi ham muốn nguyên thủy thì hắn cũng chẳng khác bao nhiêu đâu. Phải biết rằng mấy trăm năm nay, từ khi
Carey chết đi hắn chưa từng tìm được mùi vị nào kích thích mình nữa.
Hoặc giả, hắn vì giữ lại cho cậu vị trí duy nhất đó mà cam nguyện nhốt
mình trong biệt thự từ năm này qua tháng nọ cũng chưa từng có ý định đi
tìm mùi vị khác.
"Tôi muốn đánh dấu tạm thời, em cố nhịn một chút."