Biết anh có ý
không hay Tuyết Nhi liền bấu chặt lấy thành bếp. Hành động cô làm khiến
anh càng thêm tức giận, cúi xuống bế thẳng cô lên vai.
"Thả tôi
ra, anh làm cái gì vậy?"vừa nói cô vừa giãy giụa không thôi. Tuyết Nhi
đánh anh mấy cái vào lưng. Cô dùng hết sức mà đánh anh thì không đau
nhưng người đau lại là cô, bàn tay đỏ ửng, dan dát.
"Tôi khuyên cô đừng nên phản kháng nếu không tội còn nặng hơn đấy"
Anh ném mạnh cô lên giường rồi đi ra khoá trái cửa lại.
"Anh định làm gì?"
"Trừng phạt cô"
"Đừng...đừng qua đây. Tôi xin anh"
Anh bỏ mặc lời nói run run đầy sự sợ hãi của cô mà đè cô xuống dưới thân mạnh mẽ mà hôn.
Nụ hôn đầy sự bá đạo, cuồng nhiệt như muốn hút hết chút sinh lực ít ỏi từ
cô. Chiếc lưỡi không xương như thô bạo mà tiến vào lấy hết mật ngọt từ
cô.
Tuyết Nhi sắp không thở nổi nữa rồi "Ưm...ưm.." Cô lấy tay
đánh mạng vào ngực anh. Khải Phong biết liền luyến tiếc rời khỏi đôi môi anh đào của cô.
"Ngày nào cũng hôn tôi vậy mà không học được cách thở sao?"
Dứt câu anh lại mạnh bạo mà hôn vào đôi môi ấy. Đôi bàn tay hư hỏng cứ thế
mà luồn vào áo cô mà xoa nắn đôi gò bồng căng tròn, trắng mịn.
Lúc này cô cảm nhận được đôi bàn tay hư hỏng ấy liền đánh mà đẩy anh ra.
Nhưng nào có được vì cô vốn nhỏ bé làm sao mà đẩy được anh.
Anh nhanh chóng rút chiếc thắt lưng ra mà trói hai tay cô lại.
"Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra"
"Làm gì sao? Cô đang nghĩ gì thì chính là nó"
"Không được"
"Cô nghĩ cô có quyền đưa ra quyết định sao?"
"Tôi xin anh...đừng mà...ưm..ưm"
Chưa nói dứt câu Khải Phong đã đè cô xuống mà tiếp tục hôn. Môi cô bây giờ
ngoài sự tê tái ra thì cô không còn cảm nhận được gì nữa.
Khải Phong lấy răng cắn môi cô khiến máu chảy ra không ngừng. Cái mùi máu tanh, khiến cô không khỏi khó chịu.
Khải Phong xé chiếc áo cô làm hai mảnh, hất mạnh chiếc áo bra ra, đôi môi cứ thế trượt xuống nơi đẫy đà ấy mằ gặm nhấm, bàn tay còn lại
thì xoa nắn đủ kiểu làm cô không khỏi kêu lên "ưm..ưm"
Tiếng kêu ấy khiến Tuyết Nhi thấy bừng tỉnh sao cô lại phát ra thứ âm thanh ghê người như vậy.
"Tôi xin anh mà...tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa"
Anh vẫn đang mãi chìm trong nơi gò bồng mềm mịn ấy bỏ ngoài tai nhưng lời van xin từ cô.
Tuyết Nhi bật khóc, bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân. Mọi sự uất ức bao lâu
nay bỗng lại ùa về bất chợt khiến cô khóc ngày một lớn hơn.
Khải
Phong vẫn đang mải mê với cơ thể ngọc ngà ấy. Bàn tay nhanh nhẹn kéo
chiếc quần của cô xuống giờ đây trên người cô chỉ còn lại mảnh vải cuối
cùng để che đi nơi quý giá nhất.
Tại sao? Những thứ tồi tệ nhất
luôn thuộc về cô? Tuyết Nhi mất mẹ từ bé, bị em gái mà dì ghẻ bắt nạt đã vậy cha còn theo phe họ mà mắng chửi, đánh đập cô một cách vô lí không
cần biết cô đúng hay sai, không cần nghe bất kì lời giải thích nào. Còn
tình yêu của cô mới chớm nở thì cha lại bắt cô phải đi lấy người mới.
Bạn thân cô thì giờ theo người mà cô đem lòng yêu bấy lâu nay, người bạn ấy giờ không còn quan tâm, nói chuyện với cô nữa....
Còn người cô lấy làm chồng thì luôn bắt nạt cô, muốn lấy đi thứ mà bất kì người con
gái nào cũng trân trọng, giữ gìn trong bao lâu. Tại sao mọi điều xấu
luôn xảy ra với cô. Tuyết Nhi cô không xứng đãng để nhận những điều tốt
đẹp hay sao. Cô đã làm gì để ông trời đối xử với cô như vậy?
Lúc
này Khải Phong mới nhìn lên cô, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt thì cứ tuôn
trào. Anh khưng lại giây lát, nhìn cô như vậy anh có chút mủi lòng, thật không nỡ tiếp tục. Khải Phong đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm để giải toả vậy.
Cô thì vẫn nằm đó cuộn tròn chăn mà khóc, đôi mắt dần sưng
lên, tiếng nấc nghẹn cũng thấy rõ. Nhìn cô lúc này khiến ngừoi khác
không khỏi xót thương.
Sau một hồi, ngâm mình với nước anh cũng
đỡ đi phần nào, Khải Phong bước ra vẫn thấy cô nằm đó mà khóc chỉ khác
là cô đã mặc quần áo gọn gàng vào thôi.
Nhìn cô như vậy anh lại thấy có chút áy náy, tự trách bản thân không kiềm chế được thú tính trong mình.
Anh nhẹ nhàng lại gần ôm cô vào lòng coi đó như một lời an ủi, xin lỗi của anh.
Tuyết Nhi bây giờ không còn tâm trạng nữa rồi mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Tôi chưa làm gì mà đã khóc vậy rồi"
Cô vẫn mặc kệ để anh nói
"Lần này tôi tạm tha, lần sau còn dám nữa không?"
Cô nằm trong lòng anh khẽ lắc đầu.
Khải Phong khẽ nhìn cô mà mỉm cười, trông cô thật sự rất đáng yêu. Muốn ôm
cô thêm chút nữa nhưng công ty mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên anh
không thể ở đây mãi được. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi rời đi.
Bỗng dưng cô lại thấy có chút xao lòng, đôi lúc anh khó tính, lạnh lùng, có
chút khó hiểu nhưng cô cảm nhận được hành động ấm áp anh dành cho cô.
Được anh ôm trong lòng cô thấy cảm giác an toàn, ấm áp, dễ chịu. Nó là
thứ cảm giác khiến cô không muốn rời xa mà luyến tiếc vô cùng.