Trong sách thuốc cũng có viết là người nghiên cứu ra loại độc này năm đó cũng không thể chế ra thuốc giải, rất nhiều năm về sau vẫn không ai điều chế được thuốc giải, bởi thế người đời đều biết đây là một loại kịch độc
khó chữa.
Vì vậy cũng không thể trách Thái Y Viện vô dụng, từ xưa tới nay có biết
bao nhiêu người nhưng chưa ai chế ra được thuốc giải, họ còn có cách nào đây?
Chỉ có Thích Vy biết điều này, sắc mặt nàng bình tĩnh, ung dung, hoàn toàn không lo lảng về Bảy Ngày Mất Hồn này.
Sau khi nàng chẩn bệnh xong, Hoàng hậu vội hỏi kết quả: “Sao rồi, có nghĩ ra cách giải độc không?”
Thái tử còn nhỏ tuổi cũng đỏ hoe vành mắt, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Thích Vy.
Thích Vy lảc đầu.
Những người khác vẫn chú ý nàng thấy thế thì tỏ ra thất vọng, Thái tử suýt khóc thành tiếng.
Ngay cả Dục Vương phi nổi tiếng mà cũng không còn cách nào, chẳng lẽ bảy ngày sau sẽ...
Có người nhát gan lập tức tái mặt, sợ sẽ bị giận chó đánh mèo, càng thêm
lo lắng tới kết quả xấu nhất mà Hoàng hậu vừa nói, Đại Ân loạn.
Trong Thái Y Viện còn có người nhớ tới trong khoảng thời gian vừa rồi xuất
hiện tin đồn về Thánh Thủ Tiên có thể cứu sống người chết, tái tạo da
thịt. Nếu người ở đây đều bó tay, người kia có thể nghĩ ra cách không?
biết đâu danh y trong dân gian còn có vài bí thuật độc môn?
Thích Vy: ??? Chỉ có Cơ Vấn Thiên là chú ý vẻ mặt của nàng, không vội tỏ thái độ.
Quả nhiên, Thích Vy nói tiếp: “Trước kia ta chưa từng nghiên cứu loại độc này nên cần chút thời gian để tìm hiểu”.
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
Phải rồi, nói là độc khó giải thì sao có thể yêu cầu Dục Vương phi lập tức
phối ra thuốc giải chứ, tất nhiên phải tìm hiểu nghiên cứu.
Nhưng mà...
'Từ miệng của Viện sử và các ngự y khác biết về độc Bảy Ngày Mất Hồn, Hoàng hậu không khỏi lo lắng: “Phải mất bao lâu? Loại độc này đáng sợ, nếu
kéo dài...”. Sau ba ngày cơ thể sẽ dần suy kiệt, đến lúc đó dù có cứu
được thì cũng để lại nhiều di chứng, ảnh hưởng tuổi thọ, đó không phải
là kết quả nàng ấy muốn thấy.
Dù vậy, Hoàng hậu cũng không thể làm người khác khó chịu, đặt áp lực quá
lớn lên Thích Vy khiến việc giải độc trở nên khó khăn, trông biểu cảm
của nàng ấy khá rối rằm và đau đầu.
“Ta sẽ cố gắng chế ra thuốc giải trong vòng ba ngày, đồng thời cũng sẽ dùng vài kỹ thuật bí mật để cứu Hoàng thượng nhưng sẽ không tạo thành nguy
hại cho cơ thể. Nếu Hoàng hậu lo ta không có năng lực đó thì cứ tìm thầy thuốc khác để †ìm thêm cách!”
Thích Vy rất tự tin về trình độ y học của bản thân nhưng sẽ không mù quáng ôm hết vào mình, đến lúc đó lỡ như thất vọng, chẳng phải lửa giận gấp mấy
lần sẽ trút hết lên đầu nàng?
Hoàng hậu dứt khoát: “Hoàng thượng trúng độc hôn mê, không thể để tin này lộ
ra, những người làm nghề y khác trong kinh chưa chắc đã xuất sắc bằng
muội. Hôm nay là ta cầu xin muội, muội chỉ cần yên tâm nghiên cứu, cần
bất cứ thứ gì, Thái Y Viện sẽ toàn lực phối hợp”.
Viện sự Thái Y Viện cũng đứng ra: “Dục Vương phi cần bất cứ dược liệu hay thứ gì thì cứ nói!”
Thích Vy nói thẳng: “Ta cho các vị một danh sách dược liệu, ngoài ra chuẩn bị giúp ta một phòng thuốc để ta có thể lấy ra nguyên liệu cần để chế
thuốc giải”.
Viện sử: “Lão phu sẽ cho người chuẩn bị!”
Tạm thời Hoàng thượng đang hôn mê, cơ thể vẫn không bị ảnh hưởng, tất nhiên không cần dùng thuốc, nếu dùng bậy, ngược lại còn phải lo lắng là nó sẽ xảy ra biến dị khi gặp phải độc tố trong cơ thể.
Đợi Thái Y Viện chuẩn bị xong, Thích Vy cũng đi ra, trong điện vẫn có Hoàng hậu và Thái tử tự mình chăm sóc.
Nếu là thường ngày, Cơ Vấn Thiên sẽ theo Thích Vy nhưng lúc này thì không
thể. Hoàng thượng xảy ra chuyện, Hoàng hậu là nữ quyến, có thể ở cạnh
chăm nom nhưng không thích hợp xử lý đại cục, còn cần người có thân phận và quyền lực như Cơ Vấn Thiên đứng ra trấn áp toàn trường.
Huống chỉ thủ phạm bị bắt kia còn cần phải thẩm vấn.
Thích Vy vừa đi, Thái hậu đã chạy tới phòng ngủ của Hoàng thượng.
Mới đầu Hoàng hậu và Cơ Vấn Thiên đầu muốn giấu giếm bên Thái hậu, lại lo
bà ta sế làm ra chuyện xấu trong thời khắc quan trọng, dẫu sao Thái hậu
cũng ở trong cung nhiều năm, ai biết mạng lưới quan hệ bà ta mở rộng cỡ
nào, chẳng giấu nổi hơn một canh giờ, cuối cùng vẫn để bà ta biết tin
chạy tới