Trước kia hắn tất nhiên không
thèm để ý đến những thứ này, nhưng nay hắn đã có người để ý, tất nhiên
sẽ quan tâm đến suy nghĩ của người trong lòng, cho nên lần đầu tiên
nghiêm túc suy tư về chuyện này.
Thích Vy thấy hắn không thoải
mái thì cũng không tiện tiếp tục trêu ghẹo, dù sao một Vương Gia như
người ta nay phải để ý đến những thứ này còn không phải vì nàng hay sao? Nàng mà còn đi chê cười thì quả thực có chút không tốt.
Chỉ có
điều Cơ Vấn Thiên làm ầm ĩ như vậy, ngược lại còn có thể một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai bên, khiến cho Thích Vy bất giác lại thân cận
với hắn thêm một chút.
Đêm đó Cơ Vấn Thiên đã nhận được rất
nhiều chổ tốt, cho nên thầm hạ quyết tâm ngày sau sẽ càng cố gắng, mong
một ngày có thế mau chóng đem đĩa thức ăn này ăn sạch vào bụng mình!
Tâm tình tốt kéo dài đến tận giờ ăn điểm tâm ngày hôm sau, Cơ Tiểu Dương
dường như còn sắp bị bong bỏng màu hồng vô hình chung quanh hai người
bọn họ đè chết, trong lúc này từ bên ngoài lại truyền vào tin trong cung có người tới thì Cơ Tiểu Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.
Nhưng đợi đến khi người trong cung đi tới chính sảnh, sắc mặt một nhà ba người lại đồng thời trầm xuống.
Bọn họ vốn tướng rằng Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu có chuyện gì muốn tìm bọn họ, nào ngờ, người tới lại là người đại diện cho vị Thái Hậu đang bị
bệnh kia!
Thích Vy nghe ý chỉ thái hậu nói rõ Thường Thẳng Bá
đối với quốc gia có công, ra lệnh cho nàng đến Thường Thắng Bá phủ chữa
bệnh cho Tô Bạch Huy, không được có sai sót, nếu không sẽ đem nàng trị
tội, lúc này trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười nhưng trong tay đã bóp
vụn một khối bánh ngọt.
Lúc trước nàng còn nói Thái Hậu sau khi
bệnh nặng hẳn sẽ biết an phận một thời gian, nào ngờ vừa mới khôi phục
lại thì liền bắt đầu nhảy nhót!
Cơ Vấn Thiên biết hôm qua An
Ninh cung đã mở cửa cung một lần nữa, nhưng cũng không ngờ Thái Hậu lại
nhúng tay can thiệp vào chuyện của Thích Vy.
Sau khi cung nhân
đưa tin rời đi, hắn lập tức cho người vào cung tìm hiểu nội tình, không
bao lâu sau liền có tin tức phản hồi trở về.
Thì ra Tô Bạch Chỉ vào cung gặp Nhu phi sau tiệc trà, Nhu phi sau đó liền đi thỉnh an Thái hậu.
Nhu phi là muội muội ruột của Thường Thắng Bá, Bá phủ gặp nạn tất nhiên phải ra tay.
“Nếu không muốn đi cũng không cần để ở trong lòng”, Cơ Vấn Thiên cầm tay
nàng trầm giọng nói: “Hoàng huynh cảm thấy rất không vui đối với hành
động này của Thái Hậu, chỉ sợ Nhu phi cũng sẽ bị giận chó đánh mèo”.
Bản thân Nhu phi có lẽ chỉ muốn cứu cháu trai, nhưng cách làm của nàng ta lại phạm vào điều cố kỵ.
Thích Vy tốt xấu gì cũng là một thành viên của hoàng thất, thế nhưng nàng ta
lại vì nhà mẹ đẻ mà gần như có ý đồ dùng phương thức uy hiếp bức bách
thành viên hoàng thất đi cứu người nhà bọn họ, mặt mũi Tô gia rốt cuộc
lớn đến cỡ nào đây?
Hôm nay nàng ta đã có thể dùng loại phương
pháp này bức bách Thích Vy, vậy ngày sau có phải muốn trực tiếp giẫm lên đầu Hoàng Thượng hay không?
Không cần biết nàng ta có can đảm
dám làm như vậy hay không, nhưng hôm nay nàng ta đã hạ xuống một nước cờ thối, càng làm cho Hoàng Thượng vốn luôn bất mãn với Thái Hậu lại sinh
hiềm khích với mình.
“Đi chứ! Tại sao lại không đi!”, Thích Vy
vổ tay nói: “Ngay cả Thái Hậu cũng thỉnh ra rồi, nếu ta không cho bọn họ một chút mặt mũi thì chẳng phải là quá thất lễ sao? Tuy nhiên, muốn ta
giúp chẩn trị cũng không thành vấn đề, nhưng ta không làm việc không
công! Cho dù là Thái Hậu cũng không có đạo lý muốn dựa vào ý chí mà buộc người khác làm việc không công chứ!”
Cơ Vấn Thiên hiếu ý tứ của nàng, không nói hai lời liền sai người truyền tin đến Thường Thắng Bá phủ.
Thường Thắng Bá phủ cho rằng có Thái Hậu ra mặt thì nhất định xong xuôi mọi
chuyện, thế nào cũng không ngờ tới, Dục Vương Phi tuy đồng ý nhưng VỚI
điều kiện là bọn họ phải trả ba ngàn lượng làm thù lao!
Thái hậu đã hạ ý chỉ mà Dục Vương Phi còn dám giở công phu sư tử ngoạm, Tô phu nhân cùng Tô Bạch Chỉ đều hết sức tức giận!
Trong khoảng thời gian này nhà bọn họ đã mời không ít người đến khám bệnh
giúp Tô Bạch Huy, trước sau bất quá chỉ mới tiêu tốn mấy trăm lượng bạc, nhưng Dục Vương Phi thì sao?
Người truyền lời nói rõ ràng, bất
luận có thể chữa khỏi hay không thì ba ngàn lượng bạc này đều phải trả,
nếu không đừng trách Dục Vương phủ trở mặt không nhận người!
Tô
phu nhân có lòng muốn vào cung một chuyến để khuyên Nhu phi thỉnh an
Thái hậu lần nữa, lại bị Thường Thắng Bá ngăn lại: “Chỉ cần có thể chữa
khỏi Huy nhi, ba ngàn lượng thì ba ngàn lượng”.
Tô phu nhân vội vàng nói: “Nhưng Dục Vương Phi… chưa chắc có thể chữa khỏi”.
Thường Thắng Bá vẫn ngăn cản không cho bà ta tiếp tục làm gì nữa.