Suốt đoạn đường ngồi xe trở về, Liêu Bách Hà và Nam Cung Nhật Đăng
không nói với nhau nửa lời, lặng lẽ ngồi bên nhau, lặng lẽ quan tâm đối
phương chứ không thể hiện qua hành động.
Lúc này, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, thuộc hạ nhanh chóng mở ra cho xe lái vào.
Nam Cung Nhật Đăng bước ra, bên kia Bách Hà cũng tự thân mở cửa đi xuống,
nhưng đôi chân trần mềm mại nhỏ nhắn vừa chạm đất, cả cơ thể của cô bỗng dưng được anh nâng ngang lên, nằm trên đôi tay rắn chắc.
Nhìn thấy cả hai trở về, bà Du Vân vui mừng chạy ra:
“ Thiếu gia, bác sĩ Trương đang ở bên trong. ”
Khi nãy, Vương Thác đã gọi cho bác sĩ Trương lập tức đến biệt thự kiểm tra
cho Bách Hà. Anh ấy là bác sĩ riêng của Nam Cung gia, bất kể lúc nào gọi đến cũng đều có mặt trong thời gian nhanh nhất.
Sau khi vết
thương được bác sĩ Trương vệ sinh, băng bó. Nam Cung Nhật Đăng tiếp tục
bế Liêu Bách Hà lên phòng ngủ, vào thẳng phòng tắm rửa sạch những vết dơ trên cơ thể của cô.
Đặt Bách Hà ngồi vào bồn, lúc này anh mới chủ động lên tiếng trước:
“ Em cẩn thận hai tay, đừng để chạm nước. ”
Nói xong, anh sắn cổ tay áo lên tới khuỷu tay cho gọn gàng, sau đó đưa tay
gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi cho cô, nhẹ nhàng cởi ra không cho đụng chạm
phải vết thương, và cô cũng chẳng phản đối hay từ chối hành động ân cần
này của anh.
“ Vâng. ”
Làn da trắng sáng, mịn màng nhanh
chóng được phơi bày trước con mắt sâu hiểm của Nam Cung Nhật Đăng. Yếu
hầu quyến rũ bất giác chuyển động nhìn vào khe rãnh ngực hẹp sâu gợi cảm của cô, nhưng rồi anh cố gắng trấn tĩnh bản thân bởi vì thời điểm hiện
tại không thích hợp. Nghĩ thế, anh tiếp tục cởi bỏ những thứ còn lại,
vướng víu trên cơ thể của Bách Hà.
Thân hình nóng bỏng lộ diện
toàn bộ, những điểm nhạy cảm trên cơ thể của người phụ nữ chẳng được che đậy. Mực nước nâng cao, như cũng chính dục vọng của anh đang dâng trào, nhưng nước anh có thể xả đi, còn loại cảm giác ham muốn này anh biết
phải làm sao?
Đấu tranh trong phòng tắm hơn 15 phút, cuối cùng Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà cũng bước ra. Cô ngồi xuống mép giường
nhìn lên anh đang đứng đối diện, đôi môi mấp máy muốn thổ lộ chuyện gì
đó thì đột nhiên âm thanh tiếng giày cao gót càng lúc càng gần khiến cô
dừng lại, sau đó là hình dáng xuất hiện và giọng điêu tức giận vang lên
làm cô xao động tâm tình:
“ Nhật Đăng, hôm nay anh phải nói rõ cho em biết, giữa hai người chính xác mối quan hệ là gì? Là tình nhân hay người yêu? ”
Lạc Hân đi đến gần cả hai, Liêu Bách Hà và cô ấy khẽ va chạm ánh mắt, cũng chẳng ai chịu thua ai, cô ấy tiếp tục lên tiếng:
“ Em đã mắt nhắm mắt mở cho phép cả hai qua lại, nhưng chuyện hôm nay đã
đi quá xa rồi. Rõ ràng anh hứa rằng sẽ về sớm để đưa em đi ăn tối, nhưng vừa xuống máy bay, biết tin chị ta bị bắt anh lập tức đi tìm và bỏ quên lời hứa của mình với em. Vì cứu chị ta, mạng của anh, anh cũng chẳng
cần, chị ta quan trọng với anh đến thế sao? ”
Căn phòng trở nên
yên ắng sau giọng nói của Lạc Hân dứt đi. Bỗng nhiên cô ấy quay sang
lướt nhìn Nam Cung Nhật Đăng, vừa nháy mắt ra hiệu, vừa lên giọng tra
hỏi:
“ Nếu như vậy tại sao anh không kết hôn với chị ta mà lựa chọn kết hôn với em? ”
Nếu cuộc tình tay ba trên là sự thật, người đáng thương nhất là Lạc Hân,
một cô gái được trao niềm tin nhưng lại là kẻ không có được tình yêu.
Tiếc nuối thay, câu chuyện này được anh bày ra với nhiều mục đích, cô ấy góp phần lên nội dung chi tiết lẫn diễn xuất.
Cô ấy cũng như anh, muốn thử thách và xem thái độ của người cô ấy yêu, nhưng kết quả cô ấy đã thất bại và anh thành công.
Nam Cung Nhật Đăng đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, anh là doanh nhân nên nhất thời đứng hình, trơ mắt nhìn cô ấy.
Quan sát thấy anh bất ổn, Lạc Hân tiếp tục cất giọng:
“ Hôm nay anh phải có câu trả lời rõ ràng với em, là anh chọn em
hay chọn chị ta. Nếu anh chọn em, lập tức chấm dứt mối quan hệ này, toàn tâm toàn ý yêu một mình em. Và nếu như anh chọn chị ta, giữa chúng ta
kể từ giây phút này kết thúc, lễ đính hôn sẽ được hủy bỏ...Anh chọn đi. ”
Trôi qua gần năm phút, nhưng căn phòng tuyệt đối ắng lặng, không một âm thanh nào gây xáo trộn.
Lạc Hân giả vờ hụt hẫng xen lẫn tức giận, đau lòng xoay người bỏ đi, khiến
Liêu Bách Hà không tránh khỏi nhìn theo, rồi lại nhìn lên anh.
Hazzz, lần này kết quả thế nào Lạc Hân cô cũng mặc kệ, chứ cô mệt mỏi với hai người cố chấp này lắm rồi!
Tiền chuyển vào tài khoản thì cũng nhiều đó, nhưng mà mệt não, mệt thân quá rồi!
•Reng...reng...
Điện thoại trong túi của Nam Cung Nhật Đăng bớt chợt reo lên, anh quay lưng lại với Bách Hà, sau đó lấy ra nghe máy:
[ “ ... ” ]
Chẳng biết người bên kia là ai, nói gì, nhưng sau đó anh đã tắt đi, buông
lỏng cánh tay, nhìn ra bên ngoài trầm tư một lúc thật lâu.
Và rồi, Nam Cung Nhật Đăng quay lại nhìn Liêu Bách Hà, ánh mắt của một kẻ si
tình mang nặng yêu thương, xong rồi dời tầm mắt ra hướng cửa phòng, đôi
chân chậm chạp bước đi.
Đột nhiên, cô đứng lên lao nhanh về phía anh ôm lấy giữ lại, giọng nói ngọt ngào nhưng lại có một chút nghèn nghẹn vang lên:
“ Nhật Đăng, em muốn làm vợ của anh, em không muốn làm tình nhân. Em ích
kỷ muốn được quản cuộc sống của anh, không cho phép người phụ nữ nào
tiếp xúc thân mật với anh. ”
Khóe môi của Nam Cung Nhật Đăng khẽ
cong lên nụ cười, hài lòng với câu nói này của Bách Hà vô cùng và anh
cũng đang chờ đợi. Anh nhẹ nhàng gỡ tay, xoay người ôm chặt lấy thân thể của cô vào lòng, giọng điệu vui vẻ lên tiếng:
“ Anh xuống nhà có công việc, không phải đuổi theo tiểu Hân. ”
Liêu Bách Hà dụi mặt vào ngực trái của anh, nghẹn ngào mà nói:
“ Nhật Đăng, xin anh tha thứ! ”
Buông lỏng vòng tay kéo nhẹ Bách Hà ra một chút, anh khẽ đưa tay vén mái tóc
của cô ra phía sau, cưng nựng vuốt ve da mặt mịn màng, giọng trầm cất
lời:
“ Anh chỉ cho em thêm một cơ hội nữa thôi, sau này tuyệt đối không được lừa dối hay phản bội anh, mọi thứ đều phải thành thật! ”