Cô tự nguyện trao thân cho anh, nhưng đáng lẽ cho người mình yêu, cô
phải vui vẻ và hạnh phúc chứ, sao lúc này cô lại muốn khóc vô cùng?
Thế là giọt lệ tràn ra khỏi mi mắt, chảy xuống thành hai dòng.
Mặc dù đang rất say sưa muốn thỏa mãn bản thân mà bấy lâu nay kiềm chế,
nhưng Nam Cung Nhật Đăng vẫn nhận ra Bách Hà đang khóc. Sự tức giận nhân đôi, anh dùng bàn tay to lớn của mình túm lấy chiếc cằm, ép ánh mắt của cô lần nữa phải đối diện với anh, nghiến ra từng chữ:
“ Đã chấp nhận thì đừng bao giờ trưng ra thái độ này.”
“... ”
“ Liêu Bách Hà, tình yêu của tôi dành cho em đã chết rồi, chết ngay lúc
em để cho Liêu Bách Kiều quay trở về tiếp tục lừa dối tôi! ”
“ Em xin lỗi! ”
Nghe hai chữ xin lỗi nghẹn ngào phát ra từ cô, anh càng lúc càng giận, gầm lên:
“ Em đừng mơ tưởng, hy vọng sẽ được ở bên thằng khốn đó. Kể từ giây phút
này cho đến ngày em chết, em chỉ có thể là người phụ nữ của Nam Cung
Nhật Đăng tôi. Dù cho tôi có chơi chán em, nhưng tuyệt đối không bao giờ buông tha cho em, em nghe rõ chưa? ”
Dứt lời, anh lập tức cúi
xuống gặm lấy chiếc cần cổ quyến rũ của cô, tiếp đến giày xéo hai nụ
hồng trên đỉnh đồi thơm ngát, bàn tay chạy dọc theo cơ thể nóng bỏng lồi lõm, chạm vào nơi đẩy đà mạnh bạo xoa nắn. Từng hành động cho thấy anh
như muốn chiếm hữu, đoạt lấy thân thể để thỏa mãn khao khát chứ không hề nâng niu hay có sự yêu thương.
Từng nụ hôn rải rác xuống phía
dưới bụng, đôi môi của anh lướt qua nơi đâu đều in ấn dấu hôn đỏ chói
như đóng mộc đánh dấu chủ quyền sở hữu, rằng người con gái này đã thuộc
về Nam Cung Nhật Đăng anh!
Đôi môi lân la tiến công, chạm vào
vùng tam giác bí ẩn của người phụ nữ, bàn tay nhanh nhẹn tách rộng hai
chân thon dài của Bách Hà, nhìn ngắm đắm đuối vào nơi tư mật anh sắp sửa khai phá.
Liêu Bách Hà im lìm nằm đó, mặc anh muốn làm gì thì
làm. Lời nói của anh, cô nghe rất rõ, hiểu rất kỹ, đau rất sâu, tổn
thương rất nhiều, buồn thấu đến tâm can.
Máu nóng càng lúc dâng
lên, Nam Cung Nhật Đăng cúi đầu thụp xuống, rúc khuôn mặt điển trai vào
nơi ngọt ngào sâu kín nhất trên thân thể của cô, dùng lưỡi thưởng thức
hương vị mà tất cả đàn ông đều thèm khát, ham muốn, khó lòng vượt qua
nổi.
" Ứm... ”
Âm thanh bật ra khỏi miệng, Liêu Bách Hà
quằn người cong lên vì sự tấn công quá đỗi cuồng bạo ở nơi nhạy cảm.
Nhấc phần mông nâng lên đưa đẩy định trốn thoát, nhưng ai dè nơi nữ tính của cô như chủ động dâng lên cọ sát vào chiếc lưỡi tinh tế của anh đang xâm chiếm và cư trú ở nơi non mềm, tươi mát ấy.
“ Ứm... ”
Thân thể của Liêu Bách Hà lập tức run run, muốn tìm cách trốn thoát khỏi cảm giác như tra tấn này, nhưng làm sao có thể được đây khi cô đã chẳng còn sức.
Thỏa mãn thưởng thức, Nam Cung Nhật Đăng quỳ trên giường
giữa hai chân của Liêu Bách Hà. Động tác nhanh lẹ, thuần thục cởi bỏ
những thứ còn dư thừa, xót lại trên cơ thể nam tính của mình. Cự long
được giải phóng khỏi sự kiềm hãm của hai chiếc quần lập tức hiên ngang,
sừng sững xuất hiện.
Bách Hà gồng người nhìn vào dị vật đàn ông
đang dần to lớn sưng phồng, cư.ơn.g cứng. Bàn tay nắm lấy grap giường lo sợ, chuẩn bị luôn tâm lý đón nhận cơn đau sắp sửa diễn ra chứ không hề
có ý phản kháng.
Quả nhiên không thể chần chừ, Nam Cung Nhật Đăng cầm lấy người anh em đang căng chướng, thô dài đâ.m vào hoa huy*t ướt
át do bị kích thích của Bách Hà. Sự khít chặt của cô làm anh lần đầu khó khăn xâm nhập, nhưng lại khiến anh hưng phấn hơn bao giờ.
Dứt
khoát đẩy mạnh vào thêm, xiêng qua làm rách lớp màng mỏng vào sâu bên
trong thành công chiếm đoạt. Liêu Bách Hà ưỡn cong người lên, ứa ra nước mắt vì cơn đau xé rách cơ thể ở dưới hạ thân, từng ngón tay siết lấy
grap giường, cắn chặt bờ môi dưới chịu đựng chứ không than trách kêu
hét.
Giọng nói trầm đục, đứt quảng vang lên:
“ Bách Hà, em đã trở thành người phụ nữ của tôi! Thuộc về tôi! ”
Cảm giác sung sướng, sảng khoái chưa từng có theo mỗi nhịp thúc đẩy, rút ra cấm vào đều đặn ở nơi non mềm mặc cho người phụ nữ dưới thân đau đớn
đến túa cả mồ hôi. Nam Cung Nhật Đăng trườn người đè ép xuống cơ thể của Bách Hà, bàn tay chụp lấy một bên bầu ngực nắn bóp đến méo mó biến
dạng, đôi môi say đắm hôn người phụ nữ đã thuộc về mình.
Anh đã
hiểu vì sao Kim Thịnh Hàm thường xuyên khuyên anh nên giải tỏa bản thân, đừng kiềm chế dục vọng vốn có của người đàn ông, bởi vì nó đem lại một
cảm giác tuyệt vời, thoải mái tận đỉnh, giảm căng thẳng áp lực... Và anh đang cảm nhận được điều đó!
Liêu Bách Hà cam chịu nằm đó, sau
khi dứt nụ hôn cô lập tức ngoảnh mặt sang một bên, không muốn nhìn thấy
người đàn ông đang tự do phóng túng trên thân thể của mình. Sự tủi nhục
khiến giọt lệ trong khóe mắt tràn ra, chảy qua sóng mũi thon cao rồi tự
do rơi xuống drap giường.
Bắt gặp được khoảnh khắc này, Nam Cung
Nhật Đăng tức giận tụt hứng dừng lại, anh bắt lấy hai cánh tay của Bách
Hà kéo cô ngồi dậy, lên giọng hăm dọa:
“ Phải làm cho tôi thoải mái! Nếu không, kết cục tệ lắm! ”
Bên trong trái tim đau, thể xác cũng đang bị người đàn ông ấy giày vò,
nhưng Liêu Bách Hà vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời nói của anh, trước khi
Liêu Bách Kiều rời khỏi thành phố B cô không nên chọc anh tức giận.
Chuyển động nâng lên hạ xuống, trượt tới trượt lui trên người của Nam Cung
Nhật Đăng, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng đem lại cảm giác sung sướng không
ít. Bàn tay của anh bóp chặt lấy bờ mông cong gợi cảm của Liêu Bách Hà,
há miệng ngậm cắn bầu ngực nảy lửa trước mặt, chưa đủ thỏa mãn lại yêu
cầu:
“ Nhanh hơn...a...ư. ”
Nhún nhảy một lúc đã khiến cho Liêu Bách Hà kiệt sức nên động tác yếu dần, Nam Cung Nhật Đăng không đủ thỏa mãn, rút cự lon.g thô dài của mình ra, nó nghênh ngang nóng rực
chẳng chút giảm nhiệt, kéo thân thể mềm nhũn của cô lật úp xuống giường, nơi non mềm lần nữa bị anh thâm nhập đâ.m vào thật sâu, bắt đầu chuyển
động không ngừng nghỉ, càng lúc càng thô bạo, nhịp thúc vô cùng chất
lượng.