Liêu Bách Hà theo sau Nam Cung Nhật Đăng lên tận phòng ngủ, hai tay giữ
chặt chiếc áo khoác khi nãy được anh khoác lên người. Khuôn mặt hớn hở,
vui sướng xua tan đi phần nào cơn lạnh giá.
Bước vào phòng, anh dừng lại, quay người nhìn cô đang đi vào.
Anh nhìn cô, cô cũng chớp chớp nhìn anh, vẫn chưa hiểu ý tứ và sự quan tâm trong ánh mắt của người đối diện.
“ Thay đồ đi. ”
Đút hai tay vào túi quần thể thao, Nam Cung Nhật Đăng đưa mắt nhìn sang
hướng khác. Thái độ lạnh nhạt, nhưng trong lòng vô cùng quan tâm. Đúng
vậy, đâu thể nào dễ dàng tha thứ.
Liêu Bách Hà nghe lời gật đầu, đi vào phòng tắm.
Bước tới chiếc bàn, cầm chai rượu rót cho mình một ly để uống. Nhấp từng
ngụm nhâm nhi nhưng cũng vừa suy nghĩ, chẳng biết quyết định này là đúng hay sai, anh vẫn còn rất lấn cấn trong lòng, về mối quan hệ của cô và
Từ Thiên Lâm. Nếu họ thực sự đang quen nhau, thì tại sao cô trở lại nơi
đây nói rằng yêu anh?
Bách Hà đang nghĩ gì, cô thay đổi là vì đâu?
Là yêu anh phải không?
Hay tiếp tục là vì Từ Thiên Lâm?
Đang dạt dào trong suy nghĩ, có một vòng tay lạnh lẽo khẽ ôm lấy anh từ đằng sau. Anh không bất ngờ vì đã cảm nhận được từng bước chân của Bách Hà
đang tiến lại. Không gỡ tay, không lên tiếng, đứng yên xem cô làm gì
tiếp theo.
“ Anh còn giận em hả? Em phải làm gì anh mới bỏ qua cho em? ”
“... ”
“ Nhật Đăng, em yêu anh, rất yêu anh! ”
“ Vậy còn Từ Thiên Lâm, mối quan hệ là gì? ”
Đôi mắt của Liêu Bách Hà mở to sau câu hỏi của Nam Cung Nhật Đăng, mấy giây sau thả lỏng đôi tay, vòng ra chắn ngay trước mặt của anh.
Trên
người của cô lúc này chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm, được cô quấn hời
hợt để lộ da thịt trắng trẻo và bầu ngực căng tròn hút hồn đối phương.
Lên tiếng trả lời:
“ Em và anh ta không có quan hệ gì hết, trong tim của em... ”
Nói đến đấy, Bách Hà nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt lên ngực trái của mình, cất giọng nói tiếp:
“ Trong tim của em chỉ có mình anh! ”
Nam Cung Nhật Đăng đột nhiên nhíu mày, con người đen láy uy lực di chuyển
qua lại thâm sâu khó đoán. Quay lưng với cô, giọng nói trầm trầm vang
lên dường như rất khó khăn, nặng nhọc:
“ Hôm sinh nhật, cậu ta đến tìm em, em nghĩ tôi không biết sao? ”
“ Đúng là anh ta thích em, nhưng em yêu anh! ”
Liêu Bách Hà tiếp tục chạy ra phía trước, cố gắng giải thích cho Nam Cung
Nhật Đăng tin tưởng. Thấy anh im lặng nhìn mình trân trân, trên khuôn
mặt của cô có nét sợ hãi thoáng qua, nhưng sau đó vội vàng ôm chầm lấy
thân thể cường tráng, dụi vào lòng anh nghẹn ngào lên tiếng:
“ Anh không tin em yêu anh sao? Anh chẳng biết trái tim của em khổ sở đến nhường nào đâu, nhiều lúc em còn nghĩ đến cái chết. ”
“... ”
Nam Cung Nhật Đăng không một phản ứng, Bách Hà quyết tâm nhìn lên, hai dòng nước mắt lăn dài tiếp tục cất lời:
“ Nếu anh đã không có niềm tin nào dành cho em...Nhật Đăng, em đã suy
nghĩ thấu đáo rồi, em sẽ biến mất mãi mãi trên cõi đời này không làm
phiền đến anh nữa, để anh hạnh phúc bên người yêu cũ xinh đẹp tuyệt vời
của anh. ”
Giọng nói của Liệu Bách Hà càng lúc về sau càng lớn,
sắc mặt thể hiện sự ghen tuông rõ ràng, căn bản cô biết rõ cả buổi tối
hôm nay anh đã đi đâu và với ai.
Thấy Nam Cung Nhật Đăng vẫn giữ
thái độ lãnh đạm, cô nức nở vùng vẫy, chạy vào bên trong phòng tắm mặc
lại quần áo rời đi. Nhưng, lúc này anh đã phản ứng, cầm lấy cổ tay của
cô giữ lại, lên tiếng:
“ Tôi sẽ điều tra về những gì em vừa nói, đừng để tôi phát hiện ra em tiếp tục lừa dối. ”
“ Em không có nói dối, em và anh ta...”
“ Tôi cũng hy vọng là không có! ”
Nam Cung Nhật Đăng nói xong buông thả bàn tay ở cổ tay của Bách Hà, bước đi rời khỏi căn phòng bỏ một mình cô đứng đó ngờ nhệch nhìn theo.
Vậy là đã tha thứ chưa?
...----------------...
Chỉ mới sáu giờ sáng, Nam Cung Nhật Đăng đã có mặt ở biệt riêng của Kim
Thịnh Hàm, anh họ của anh. Nếu để điều tra, muốn biết rõ những thắc mắc, có câu trả lời cho những câu hỏi trong lòng chỉ có thể đến đây.
Từ trên lầu đi xuống, dáng người của Kim Thịnh Hàm vô cùng sảng khoái. Tuy có chút còn ngoái ngủ, nhưng thần sắc rất tươi tỉnh, hứng khởi.
Ngồi xuống sofa đơn, vắt chân chữ ngũ, cất giọng hỏi Nam Cung Nhật Đăng:
“ Sáng sớm em đến đây làm gì? ”
“ Em tìm Đỗ Cẩn Y. ”
Người làm từ bên trong đi ra, cung kính đặt xuống dưới bàn một tách cafe,
ngay vị trí của Kim Thịnh Hàm. Anh ta nhếch mép, cầm tách cafe lên
thưởng thức hương vị không thể thiếu mỗi buổi sáng, lên tiếng:
“ Nhật Đăng à, anh khuyên thật lòng. Em nên tìm phụ nữ để xả đi, kiềm nén lâu dần sẽ hỏng đấy. ”
“ Em không phải như anh. ”
Nam Cung Nhật Đăng nhún vai tỏ vẻ bất mãn về người anh họ thân thiết. Đúng
là mỗi người mỗi suy nghĩ, mỗi cách làm khác biệt và mỗi quan điểm sống
riêng biệt.
Trong khi Kim Thịnh Hàm hằng đêm cặp kè với nhiều
người đẹp trong giới giải trí như người mẫu, diễn viên nhưng anh thì
không. Anh sở hữu cái đầu lạnh và một trái tim nóng, anh tử tế đến mức
hết tình cảm với người yêu cũ mới đón nhận tình yêu mới.
Đúng lúc này, Đỗ Cẩn Y từ trên cầu thang đi xuống, trong cô rất mệt mỏi dường
như đêm qua thiếu ngủ, đôi mắt sưng vù, ăn mặc kín đáo, dáng đi cũng
không được tự nhiên.
Chẳng biết hôm đó là may mắn hay xui xẻo
trong cuộc đời của cô ấy. Sau khi bị Nam Cung Nhật Đăng từ chối thỏa
thuận dùng thân thể để cứu ba mẹ, trong lúc tuyệt vọng không biết làm
sao thì Kim Thịnh Hàm trùng hợp xuất hiện.
Kim Thịnh Hàm cũng
chẳng tốt bụng, hay do Đỗ Cẩn Y quá xinh đẹp, thậm chí cô ấy không phải
gu của anh ta. Nhưng, anh ta muốn dày vò cô ấy cả đời, tương lai chôn
vùi trong bóng tối, để cho bà Từ Huyên cảm nhận sự đau đớn dằn vặt từ
từ. Cách trả thù như vậy mới sung sướng, thú vị, một phát súng giết chết thì quá dễ dàng cho họ.
Anh ta và Nam Cung Nhật Đăng từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, phải học chữ nhẫn và chữ tuyệt, không có chữ tình!
Nhưng, anh không phải họ Kim, ba anh dạy anh chữ tình, chính là tình yêu!
Đỗ Cẩn Y khép nép tiến lại, đứng phía sau của Kim Thịnh Hàm, cúi đầu trước Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng: