Lam Tuệ Quân mỉm cười thêm lần nữa, nhưng rồi, bỗng dưng đôi chân săn chắc của Nam Cung Nhật Đăng dừng lại, sắc mặt tối sầm đi.
Nhìn theo hướng tầm nhìn của anh, Lam Tuệ Quân đột nhiên chau mày. Phía
trước của cả hai xuất hiện một cô gái, cô ấy còn đang mếu máo, rưng rưng nước mắt nhìn anh say đắm, âm thanh vô cùng xót xa vang lên:
“ Nhật Đăng! ”
“ Tuệ Quân, em về cẩn thận, bảy giờ tối anh sẽ qua nhà đón em. ”
Nam Cung Nhật Đăng nhìn xuống Lam Tuệ Quân đang bên cạnh, chẳng quan tâm
đến người con gái đối diện vừa mới chạy vào kia. Cả hai từng rất thân
thuộc, nhưng hiện tại xa lạ như người không quen. Khoảng cách rất gần,
nhưng trong lòng đã chia cắt trở nên xa xôi.
“ Dạ vâng ạ, anh lên họp đi, tiễn em đến đây được rồi, công việc vẫn quan trọng hơn. ”
Lam Tuệ Quân dịu dàng mỉm cười, anh lập tức quay người bước đi về hướng
thang máy với bàn tay cuộn tròn tức giận. Người con gái trước mắt như
chiếc bật lửa, nhem nhóm lên những tia lửa trong lòng anh, rất nhanh đã
bùng cháy mãnh liệt.
Người con gái ấy không hề bỏ cuộc chạy tới,
lướt ngang qua Lam Tuệ Quân đang đứng, ôm chặt lấy thắt lưng của Nam
Cung Nhật Đăng giữ lại, bật khóc thành tiếng:
“ Anh... đừng giận em nữa, một tháng qua không có anh, trái tim của em rất khổ sở...hức...”
Hai cô nhân viên tiếp tân trợn mắt bất ngờ, há miệng kinh ngạc, không dám
tin những lời của Liêu Bách Hà vừa nói và hành động đang làm.
Hai người này, ruốc cuộc có mối quan hệ gì?
Một tháng nay cũng không thấy Bách Hà đi làm. Theo luật, xin nghỉ việc phải thông báo trước hai tháng, đằng này mất tích hẳn luôn và hiện tại mới
xuất hiện.
” Những gì tôi nói với em, em nghe không rõ hay cố tình không hiểu? ”
Nam Cung Nhật Đăng gằng giọng, dứt khoát gỡ mạnh bàn tay đang kết chặt của Bách Hà ở phía trước, sau đó nói thêm:
“ Mau cút khỏi mắt tôi, may mắn không đến ba lần đâu Liêu Bách Hà. ”
“ Là do bà ta ép em, em không hề muốn như vậy đâu... Em yêu anh, Nhật Đăng! ”
Bàn tay của Liêu Bách Hà càng lúc siết chặt hơn, dụi mặt vào tấm lưng của
anh sướt mướt. Đây là lần đầu cô thể hiện sự yếu đuối trước anh, làm cho sự cứng rắn trong anh đã mềm dịu đi một chút.
Thấy anh đã mềm lòng, Bách Hà tiếp tục năn nỉ trong nước mắt:
“ Bỏ qua cho em, từ nay anh nói gì em cũng nghe theo, em sẽ cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với bà ta. ”
“ Liêu Bách Hà, buông tôi ra và rời đi ngay lập tức, đừng để tôi thấy em thêm một lần nào nữa. ”
Dứt lời, Nam Cung Nhật Đăng bóp chặt lấy hai bên cổ tay của Bách Hà dứt
mạnh ra. Lần này nhất quyết bỏ đi mặc dù trái tim của anh đã bị cô làm
cho xao động, rung rinh.
Nghe tiếng hăm dọa đáng sợ của anh, cộng thêm phát hiện Lam Tuệ Quân và hai cô nhân viên đang nhìn mình chăm
chú, hóng theo câu chuyện. Thế nên, cô không tiếp tục giữ anh lại, nhưng trong lòng không hề có ý định sẽ bỏ cuộc.
Đợi Nam Cung Nhật Đăng bước vào thang máy, Lam Tuệ Quân chủ động lên tiếng:
“ Tôi muốn nói chuyện riêng với chị, không tốn quá nhiều thời gian của chị đâu. ”
Liêu Bách Hà đưa tay gạt giọt nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt, nhìn sang Lam Tuệ Quân nghĩ ngợi một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.
Hai cô nhân viên dõi mắt nhìn theo hai người bọn họ rời đi, sau đó quay sang xì xầm với giọng điệu chăm biếm:
“ Không ngờ tổng giám đốc và Liêu Bách Hà yêu nhau, thảo nào cô ta toàn
sài đồ hiệu, đi xe sang. Nhưng họ cũng kín tiếng dữ, đến chia tay chúng
ta mới hay.”
“ Bởi giám đốc Diệp theo đuổi hoài mà có được đâu,
tại người ta câu được cá lớn đấy, ngu gì nhả ra. Thấy không, thái độ kêu căng, ngạn mạn. Nay mai không chừng gài cho mang thai, bắt tổng giám
đốc chịu trách nhiệm. ”
Hai cô nhân viên tiếp tân mỉa mai nói
xong rồi nhìn nhau cười đùa khinh rẻ, ánh mắt ghét bỏ chế nhạo. Vốn dĩ
họ không thích Liêu Bách Hà bởi vì tính tình không thân thiện hòa đồng,
đặc biệt cô có những thứ mà bọn họ không có nên sinh ra nhiều sự đố kỵ,
ghen ghét.
Họ biết cô xuất thân từ trại trẻ mồ côi chứ chẳng phải gia đình danh giá hay khá giả. Thế nên, để sở hữu những món đồ hiệu đắc đỏ với độ tuổi 23 là điều không thể.
...----------------...
Tại một quán Coffee gần tập đoàn Nam Cung Thị, có hai cô gái với hai cá
tính và khuôn mặt hoàn toàn khác biệt ngồi đối diện với nhau.
Một người có nét đẹp ngây thơ, thanh thuần, tính tình nhẹ nhàng, còn Liêu Bách Hà thì đối lập với điều đó.
Lúc này, Lam Tuệ Quân chủ động lên tiếng giới thiệu:
“ Tôi tên Lam Tuệ Quân, 22 tuổi, là bạn gái cũ của anh Đăng. ”
“ Cô vào thẳng vấn đề đi. ”
Tuệ Quân cau mày, sau đó lên tiếng:
“ Tôi và chị đang ở cùng một vị trí, đều là người yêu cũ của anh Đăng.
Chúng ta là người có học, vậy nên dù có tranh giành tôi nghĩ cũng nên
văn minh một chút phải không? ”
“ Cô hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy xảy ra một số vấn đề. Anh ấy bảo chia
tay nhưng tôi đã đồng ý đâu, vậy nên tôi vẫn là bạn gái của anh ấy. ”
Ánh mắt và khuôn mặt của Liêu Bách Hà vô cùng nghiêm túc và làm cho Lam Tuệ Quân thoáng chốc mất đi vẻ bình tĩnh, cô ấy ngồi thẳng dậy, nghi ngờ
lên tiếng:
“ Chị nói là thật? Nhưng...khi nãy anh ấy rất nóng giận, không muốn nhìn thấy chị một chút nào. ”
“ Vậy thì hãy để thời gian chứng minh xem lời nói của tôi có thật hay
không. Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước. Nhưng, với một người có
học, mong cô hãy giữ tự trọng đừng có suy nghĩ cướp người yêu của người
khác. ”
Liêu Bách Hà cầm túi xách đứng dậy bỏ đi, nhưng cũng
không quên lấy tiền đặt dưới ly nước của mình. Lam Tuệ Quân đau khổ ngồi yên ở đó nhìn theo, từng giọt, từng giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống
vì hối hận quyết định năm ấy của mình.