Hàn Kỳ Thiên ăn xong thì cũng không nhịn nổi tò mò nữa mà hỏi:
"Mà.. Người đàn ông hôm đó che ô cho em là ai vậy? Anh không cố ý nhìn lén em nhưng mà.."
"Là bố của em." Nghiên Dương thản nhiên trả lời nhưng trái lại với thái độ
đó lại là sự bất ngờ đến quá độ của Hàn Kỳ Thiên. Tận mắt hắn thấy bố mẹ cô nằm trên giường và giờ lại là chính hắn nghe được lời này.
"Người đó là bố ruột của em. Em sống với bố mẹ nuôi từ năm năm tuổi đến tận
bây giờ. Anh biết người trong thế giới ngầm rất nguy hiểm mà đúng không? Em là con gái của người có mật danh là David. Mẹ em sinh em xong, sống
được hơn một năm thì mất, bố em cũng từ đó như trở thành một ác quỷ. Em
còn chưa đủ cứng cáp đã bị đem đi huấn luyện ở cái trại huấn luyện địa
ngục đó còn tẩy não em thành một kẻ vô cảm. May mà trời thương, em bị
ngất ở đó nên phải vào bệnh viện, rồi ở với bố mẹ nuôi cho đến khi đủ
trưởng thành." Chưa đợi hắn kịp định thần lại, Mặc Nghiên Dương xoa xoa
thành cốc, mắt rủ xuống mà kể chuyện.
David – cái tên như sét đánh ngang tai Hàn Kỳ Thiên. Hắn nào có ngờ cô gái
trước mặt mình là con gái của người mà đến cả ông ngoại của hắn cũng
phải kính trọng mà gọi hai chữ "lão đại". Hắn không ngờ đứa con chưa
từng lộ diện của ngài ấy lại là cô và cũng không ngờ cuộc sống của cô
lại như vậy. Hắn chưa từng nghĩ cô đã từng có một cuộc sống khắc khổ như vậy. Hắn cứ tưởng bản thân đã rất khó khăn rồi nhưng với cô thì không
là gì cả.
Kỳ Thiên không thấy cô khóc được mấy lần cả, mà có lẽ
rằng từ khi hắn gặp cô, chỉ duy có khi cha mẹ nuôi mất, cô mới khóc.
Nhìn cô gái đang cố gồng mình trước mọi thứ, hắn không khỏi thương cảm.
Hắn cuối cùng cũng biết rằng bản thân chẳng giúp gì được cô cả. Cô đau
khổ như thế nào, hắn cũng chẳng biết.
Sao thế nhỉ? Tại sao cuộc
sống không cho cô được làm chính mình phải giấu con người thật đằng sau
lớp kính, sao không cho cô gái bé nhỏ đó được làm điều mà mình thích mà
phải ép bản thân chạy theo ý muốn người ta để rồi khi vấp ngã cũng chả
có một bàn tay nào thật sự muốn đỡ lấy mình. Và có lẽ rằng, định mệnh đã cho hai người họ gặp nhau. Hai kẻ có vết thương lòng vô cùng lớn với
cha mẹ gặp nhau để rồi cho họ thấu tỏ nỗi lòng của nhau, yêu thương
nhau, sưởi ấm cho nhau.
"Mà thôi, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Bố em trở lại chắc chắn không phải chuyện tốt gì. Chắc là em sắp phải
quay lại khu huấn luyện rồi. Anh ở đây đợi em, chắc chắn em sẽ quay về." Nghiên Dương cười lấy một cái rồi nói.
"Em định đi bao lâu?"
"Không biết nữa. Chắc là một năm."
Cả hai sau đó chẳng nói gì nữa. Chỉ nhìn về một nơi vô tận nào đó.
* * *
Hôm sau, cả cô và hắn đều quay trở về thành phố, Mặc Nghiên Dương cũng
nhanh chóng nộp đơn xin nghỉ việc rồi sắp xếp trở về nhà của mình một
chuyến. Lâu rồi cô cũng chưa gặp Mặc Thần. Không biết là hắn còn chăm
sóc căn nhà nhỏ đó của cô không hay sớm đã trở về âm giới rồi.
Vừa đi đến gần của, Nghiên Dương đã cảm giác được thứ gì đó sai sai. Một
cảm giác khó chịu trào dâng lên trong lòng như muốn ngăn cô đi vào đó
vậy. Nghiên Dương không thể hiểu nổi nhưng cũng nhanh chóng bước vào
nhà. Trong ngôi nhà nhỏ nhắn đó, người cha đáng kính của cô đang ngồi
trong đó. Bên cạnh là một dàn vệ sĩ. Mặc Nghiên Dương cũng dần hiểu ra
cái khí tức áp bức lúc nãy rồi cũng định thần mà ngồi xuống. Cô ngồi đối diện bố mình. Hai người họ cứ ngồi vậy cũng chẳng nói chẳng rằng.
Hình như trong trái tim của cả hai đã tạo dựng lên một vách ngăn, thứ vách
ngăn mỏng hơn giấy nhưng lại chắc chắn chẳng thể lung lay, vách ngăn đó
đã chia hai chữ tình thân của hai người ra thành hai nửa. Một là tình
nhưng không phải là tình yêu mà là vong tình, thân không phải thân
thích, mà chính là thân ai nấy lo. Chính là không còn quan hệ gì nữa. Là chính hai người tạo ra bức tường thành này và cũng chính hai người
không muốn phá bỏ nó.
"Đến lúc con phải trở lại rồi Nghiên Dương. Nhìn con lớn như vậy rồi, ta đúng thật là vẫn vô cùng hoài niệm về con
lúc nhỏ, đúng thật là vô cùng dễ thương." Cha cô vẫn là không nhịn được
mà mở lời trước.
"Ha" Cô cười lạnh một tiếng "Dễ thương mà ông
nói chính là dễ thao túng, dễ sai bảo sao? Quay trở lại khu huấn luyện
cũng được nhưng không phải hôm nay. Trước hết, phải mời mọi người ra
ngoài trước rồi. Căn nhà nhỏ này không đủ sa hoa để tiếp đón và cũng
chẳng có ai trong nhà muốn tiếp đón cả."
Mặc Nghiên Dương vừa
nói, vừa tiến đến gần cửa mà mở ra, tay đã hướng ra ngoài như ẩn ý đuổi
khách vậy. Những người đó cũng không nán lại lâu, nghe xong câu này cũng nhanh chóng rời khỏi.
Vừa đóng được cánh cửa lại, Nghiên Dương như hết sức mà ngồi phịch xuống
dưới đất, tim đập loạn xạ. Đúng là khí thế của cha cô vẫn đáng sợ như
ngày này. Tuy cô hận ông đến tận gan tận tủy nhưng khi phải đối mặt, dù
đã cố gắng thế nào, cô vẫn chẳng thể ngăn nỗi yếu đuối trong lòng mình.